XtGem Forum catalog
Yêu Người Không Thông Minh

Yêu Người Không Thông Minh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322332

Bình chọn: 7.00/10/233 lượt.

nào mém bị kẻ giữ lao chém thành tám đoạn không hận thì thôi còn cảm thấy sắc đẹp của trưởng lao đó có thể ăn nuốt vào bụng chứ?

Nói như vậy không cần phải ở trong ngục giam, mà nàng nên đến bệnh viện tâm thần đi.

“Vương Tiêu Lăng cậu còn ngồi đó làm gì?”- Nghiêm Tử Hiếu liếc nhìn nàng, ánh mắt ác liệc của hắn cộng với tiếng gọi làm cho nàng sợ đến mức thiếu chút nữa là ngã khỏi ghế.

Cô gái nhỏ này từ lúc ngồi xuống chưa được vài phút nét mặt nàng đã thay đổi liên tục, bút trên tay không ngừng đảo qua đảo lại, nhìn dáng vẻ không yên lòng của nàng, hắn không nghĩ nàng đã vào bài được tới đâu.

“Nghiêm Tử Hiếu cậu muốn hù chết người à!! Sao đột nhiên lại lớn tiếng thế chứ??”- Vương Tiêu Lăng vỗ vỗ ngực, nàng bị hắn mắng to như vậy thiếu chút nữa là đụng vào bàn.

“Cậu nếu không ngẩn người ra, chăm chỉ làm bài tập, tôi cần phải hù cậu sao?”- Nghiêm Tử Hiếu trừng mắt. Nàng ăn gan báo rồi hay sao mà dám trước mặt hắn làm càn, lợi nói lạnh lùng không chút lưu tình lại thốt ra. “Còn không chăm chỉ, nếu không từ nay mình sẽ gọi cậu là dã khỉ con đó?”

Cái gì? Sao nàng lại biến thành dã khỉ con chứ!!?

Thật là điều sỉ nhục mà, nàng dù cho chỉ số thông minh không cao, nhưng đem so với loài khỉ vẫn còn đẳng cấp hơn nhiều a.

“Nghiêm Tử Hiếu cậu đừng có xem thường mình, loại đề bài này, mình ngay cả nhắm mắt cũng có thể làm được, huống chi mình chỉ mới ngẩn người ra một lát”- Nàng kiêu ngạo đem đống bài tập quăng đến trước mặt hắn để cho hắn nhìn thấy thực lực của nàng.

Hắn nhìn bài tập, sau đó lông mày từ từ nhăn lại.

Hắn nhìu mày biểu hiện này làm nàng không khỏi đắc chí, gương mặt nhỏ nhắn ngẩng cao, kiêu ngạo nói: “Thấy không? Đây chính là thực lực của bổn cô nương đó?”

“Thực lực”- Nghiêm Tử Hiếu cười lạnh, ẩn chứa thâm ý nhẹ hỏi

“Phải”- haha!! Nhìn đi!! Xem hắn còn dám khinh thường nàng không!!

Hắn đặt bài tập lại trước mặt nàng, cho nàng nhìn thật kỹ kiệt tác bài tập của nàng: “Chỉ biết ghi tên của mình mà cũng gọi là thực lực sao, ngốc!”

Hỏa tiễn đột nhiên xuyên qua đầu nàng, đem toàn bộ óc não vỡ ra thành từng mảnh, nàng nhìn trên bài tập toàn là tên Nghiêm Tử Hiếu viết thật to, nhiêu đó thôi nàng đã muốn xỉu. Đúng là tự gây nghiệt không thể sống được mà. Hiện tại nàng bắt đầu chiêm nghiệm lại những lời này.

Ô ô… mẹ ơi!! Mau tới cứu con gái của người rời khỏi địa ngục đi. Vương Tiêu Lăng khóc không ra nước mắt, trong lòng gào thét.

Ánh mặt trời xuyên qua bức màn trong phòng, ngoài cửa sổ tiếng chim lèo xèo thật đáng ghét. Mọi thứ đều giống như mọi ngày, nhưng trên mắt là hai quầng thâm đen, lúc mặc đồng phục Vương Tiêu Lăng cũng không hề chú ý.

Sáng sớm dậy, Vương Tiêu Lăng muốn tự thuyết phục bản thân ngày hôm qua chỉ là cơn ác mộng, nhưng nhìn mình qua tấm gương, do không ngủ đủ giấc mà hai mắt thâm quầng, cả đêm hôm qua tinh thần bị hành hạ nên cảm giác mệt mỏi. Nàng trước đây tự xưng mình là thiếu nữ hoạt bát tràn đầy sức sống không bao giờ bị đánh bại bây giờ lại giống bà già non tiền tụy ốm đau.

Tất cả những điều này đều tại tên đại phôi đản Nghiêm Tử Hiếu gây ra. Nàng phẫn hận siết chặt tay, không ngừng dùng tay đánh vào chiếc gối vô tội.

Cả tối hôm qua, hắn đợi nàng làm xong hết bài tập mới để nàng đi, một số lượng bài tập lớn như vậy bắt nàng làm hết trong một lúc, làm nàng phải vắt hết óc não ra để suy nghĩ.

Nàng tức giận không phải vì hành vi ác độc của hắn, mà là giận bản thân mình hắn làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, nhưng nàng vẫn không ngừng nhớ tới cảm giác tiếp xúc với môi hắn, hơi thở nóng rực của hắn ở bên tai.

Đây mới là nguyên nhân chính khiến nàng ngủ không đủ giấc.

Thật đáng hận!! Nàng lại bị nam sắc dụ dỗ.

Tự ghê tởm chính bản thân mình xong, Vương Tiêu Lăng chậm rãi đi xuống lầu, hoảng hốt khi nghe tiếng mẹ đang cầu nguyện nơi tượng chúa. Sau đó chậm rãi mang giày vào, gói bữa sáng vào hộp rời khỏi nhà, đi được vài bước thì nhìn thấy bóng người trước mắt, trong đầu nàng không cách suy nghĩ, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Nghiêm Tử Hiếu.

Dưới ánh mặt trời, vẻ đẹp tuấn mỹ của hắn như một vị thần khoác trên mình bộ quần áo vàng óng..

Nàng nhìn hắn chằm chằm đến thất thần, Nghiêm Tử Hiếu cũng quay lại nhìn lại nàng.

Nữ sinh không có chút thông minh này, trên thực tế lại còn rất ngốc lại có thể làm cho hắn thiếu chút nữa không cách nào duy trì hình tượng tốt đẹp của bản thân, ở trước mắt nàng hắn luôn làm những điều chệch khỏi quỹ đạo.

Trước kia, nàng tự cho là giữa hai người chỉ là hàng xóm xa lạ. Nhưng nàng đã quên gian phòng của hai người ở sát bên cách nhàu không tới hai mét. Trước khi hắn xuất ngoại, đêm nào cũng nghe âm thanh rất sinh động chìm vào giấc ngủ từ bên vách nhà hàng xóm, hắn không muốn biết ai biết bí mật nhỏ này cả. Sau khi sang nước ngoài, hắn cũng tìm cách thông qua cha mẹ tìm hiểu tin tức từ nàng.

Nếu không phải hắn thấy được “điều đó” cũng sẽ không tự nhiên trở về, đem vật nhỏ đang chạy đông chạy tây này chính thức nhét vào dưới cánh mình.

Tuy đã xa cách nhiều năm, nhưng với hắn nàng căn bản chỉ là một đứa trẻ chưa lớn. – ngoại trừ dáng người là hoàn