Old school Swatch Watches
Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325840

Bình chọn: 9.5.00/10/584 lượt.

yên vì cháu tiêu tiền như

nước thế này, thật không muốn để dành tiền cưới vợ sao?”

Lăng Việt Nhiên đưa tay gõ nhẹ một cái

lên đầu Tiêu Hữu ”Khoác lác vừa thôi, có ai như cháu không chứ? Chỉ biết hành hạ cậu là giỏi. Nhanh đi rửa mặt rồi ra ngoài ăn cơm tối, cậu còn

phải đến công ty ký cho xong mớ giấy tờ. Nhìn dáng vẻ của cháu lúc này

hình như rất rãnh rỗi phải không?”

Tiêu Hữu le lưỡi một cái, gấp gáp chạy

đến nhà vệ sinh rửa lại tay chân, chải tóc gọn gàng. Cô cẩn thận kiểm

tra bản thân cho thích hợp mới bước chân ra ngoài kéo cánh tay Lăng Việt Nhiên đi.

Gần nhà có một nhà hàng nấu ăn cũng rất

tuyệt, đi bộ thì cũng tầm 10 phút là đến nơi. Tiêu Hữu ở nhà từ sáng đến trưa cũng chưa có dùng qua bất cứ thứ gì định bụng đến đó vừa gần vừa

tiện. Hai người vừa mới ra khỏi khu nhà, chuẩn bị băng qua đường lại

nghe được có người kêu to “Việt Nhiên…”

Thanh âm rất quen thuộc, Tiêu Hữu không

nhịn được bèn quay đầu lại nhìn. Một cô gái có vẻ ngoài nhu nhược đứng

đó với ánh mắt có chút sợ hãi, hình như còn có vẻ khẩn trương, hai cái

nắm chặt lấy váy áo vò lấy.

Con ngươi luôn luôn ôn hòa của Lăng Việt Nhiên bỗng thoáng qua một chút lạnh lùng. Cậu chỉ hơi hơi cau mày, hiển nhiên là không muốn nhìn thấy cô gái này, cho nên không hề để ý đến,

chỉ cúi đầu nói với Tiêu Hữu “Đi thôi”

Tiêu Hữu sau một lúc suy nghĩ mới nhớ ra được cô gái này là ai. Đây là người đã nói chuyện cùng với Giản Chiến

Nam lúc ở trong bệnh viện, anh đã hỏi Lăng Việt Nhiên có yêu cô ấy hay

không. Thì ra cô cảm thấy âm thanh này quen thuộc như thế. Cô ấy là em

gái của Giản Chiến Nam – Giản Thần Hi.

“Việt Nhiên…” Cô gái đuổi theo, vội vàng ngăn lại phía trước mặt họ. Đôi mắt dịu dàng như nước chỉ chứa lấy hình ảnh của Lăng Việt Nhiên, sắc môi có chút trắng bệch khẩn thiết mà nói

“Việt Nhiên! Em… Em có thể cùng anh nói chuyện một chút không? Sẽ không

làm mất nhiều thời gian của anh đâu…”

“Thật xin lỗi, tôi không có trách nhiệm

phải nói chuyện cùng với cô” Giọng nói giờ phút này của Lăng Việt Nhiên

lại đáng sợ lạnh như băng. Cậu nói xong liền vòng tay ôm lấy eo Tiêu Hữu bước đi. Trong mắt Giản Thần Hi xuất hiện nước mắt, cô ấy đưa tay kéo

lại vạt áo của Lăng Việt Nhiên, gương mặt tràn đầy thống khổ nói “Việt

Nhiên… Van cầu anh… Đừng đối xử với em như vậy, được không…?”

Ánh mắt Lăng Việt Nhiên thoáng qua chút

gì đó, cuối cùng mãnh liệt hất cánh tay của Giản Thần Hi. Cậu quay sang

nói khẽ với Tiêu Hữu “Đến nhà hàng chờ cậu một chút, cậu sẽ đến ngay”

“Dạ!” Tiêu Hữu liếc mắt nhìn Giản Thần

Hi một chút sau đó xoay người rời đi. Dáng dấp Giản Thần Hi nhìn qua có

vẻ là nhu nhược vô hại lại nhát gan và dịu dàng, thế tại sao lại có khả

năng bắt cậu đi tù?

Có lẽ là bởi vì quan hệ giữa Giàn Thần

Hi và Giản Chiến Nam, và cũng có lẽ là bởi vì cô ấy đã từng khiến cậu bị tổn thương cho nên Tiêu Hữu đối với cô ấy không chút hảo cảm.

Đi đến nhà hàng, Tiêu Hữu phải đợi một

chút mà cậu vận còn chưa tới. Một chút sau mới nhận được điện thoại bảo

cô một mình ăn trước. Tiêu Hữu biết cậu tạm thời không thể đến được rồi.

Thế là, Tiêu Hữu ăn một mình. Ăn xong,

tính tiền. Lúc rời khỏi nhà hàng, cô đang suy nghĩ xem mình nên về nhà

hay lại đến nhà cậu tiếp tục đọc sách thì điện thoại chợt vang lên.

Là Cầm Tử.

“Này, Tiêu Hữu! Đến nhà mình đi, mình

bệnh rồi, ở nhà chán muốn chết đây. Cậu phải đến thăn mình đấy, nhớ mua

kem nữa nhé, phải là vị dâu đấy. Còn phải…” Vừa bắt điện thoại, Tiêu Hữu đã chưa kịp mở miệng nói chuyện mà Cầm Tử đã nói một tràng, cô chỉ có

thể mỉm cười chờ Cầm Tử nói cho xong.

“Tiêu Hữu nhớ đấy! Mình chờ cập, cúp

đây!” Nói xong, cắt đứt điện thoại, Tiêu Hữu lắc đầu cười. Nha đầu này,

lúc nào thì mới có thể thay đổi cái thói quen xấu này đây? Dù sao cũng

phải cho cô một cơ hội mở miệng phản bác đã rồi hay cúp máy chứ.

Tiêu Hữu mua xong đồ mới nhắn tin cho

Lăng Việt Nhiên bảo mình đến nhà bạn. Cô liền quá giang xe nhà của Cầm

Tử và xách theo bịch kem. Người ra mở cửa là đứa bạn thân thắm thiết đã

bất chấp mọi thứ hành hạ cuộc sống của cô. Lúc thấy cô, mắt Cầm Tử sáng

rực lên, nói chính xác hơn là lúc nhìn thấy mấy hộp kem trong tay cô “Ô! Tiêu Hữu là tốt nhất trên đời”

“Thế nào? Cậu không thoải mái ở đâu?” Tiêu Hữu tháo giầy ra rồi hỏi “Chú và cô không có ở nhà sao?”

“Bị cảm thôi. Ba mẹ mình đến thăm ông nội rồi”

Cầm Tử vừa nói vừa ngồi phịch lên trên

ghế sa lon, ban tay thoăn thoắt mở hộp kem ra, nhất thời toàn bộ đều là

thất vọng “Mạc Tiêu Hữu! Đây là vị dâu ư? Cậu quá làm tổn thương tâm của mình… Quá làm cho mình thất vọng, khiến cho mình chán ghét cậu”

Thứ Tiêu Hữu mua không phải kem vị dâu mà là chocolate. Cô khẽ mỉm cười, đưa tay cốc nhẹ lên đầu Cầm Tử “Cảm mà còn đòi ăn kem”

Cầm Tử tạm thời chấp nhận, vị chocolate cũng không tồi.

“Mà sao lại chỉ có một mình cậu ở nhà thế này?”

“Cảm mạo thôi, lại cũng không có nặng.

Ông nội đột nhiên lại gọi bảo ba mẹ ta qua bên đó, cũng không biết là có chuyện gì nữa” Cầm Tử ngoạm một miếng kem lạnh trong miệng “Có anh họ

mình ở đây, đang ngủ trong phòng dà