
tay Giản Chiến Nam vẫn gắt gao ôm
lấy Tiêu Hữu, anh cúi xuống nhìn cô, chỉ thấy cô vẫn một mực cúi đầu.
Thân thể nhỏ nhắn đang run…. là vì lạnh hay vẫn là do tức giận? Đèn
đường hắt xuống hàng lông mi của cô thật dài, làm cho anh không thấy rõ
trong mắt cô là hình ảnh gì.
Tiêu Hữu cúi đầu, không muốn để cho anh
nhìn thấy nước mắt của mình, không muốn cho anh thấy bản chất con người
yếu đuổi đó. Cô quay người muốn rời khỏi đây, tay lại một lần nữa bị
Giản Chiến Nam giữ chặt.
Tiêu Hữu cuối cùng không kìm được, ánh
mắt đỏ hoe còn vương nước căm tức nhìn thẳng vào Giản Chiến Nam “Làm
nhục tôi vẫn còn không đủ đau đớn mà anh muốn sao? Tôi… chưa đủ đau…” Cô gầm nhẹ.
“Mạc Mạc…!” Tim Giản Chiến Nam đập thật
nhanh. Nước mắt của cô thật giống như từng chút… từng chút đâm vào tim
anh. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ đột nhiên xuất hiện thần sắc khó đoán “Anh
không phải muốn làm nhục em”
“Thật không? Ha ha…!” Tiêu Hữu ngẩng đầu nhìn Giản Chiến Nam, anh vẫn luôn bá đạo như vậy. Hiện tại cả hai đã
không còn quan hệ gì thế mà anh vẫn muốn nắm giữ cô trong tay đó thôi.
Đây còn không phải là làm nhục sao? “Giản Chiến Nam! Vì cái gì anh phải
như vậy? Anh muốn tìm một người thế thân để bù đắp trái tim trống vắng,
mất mát của mình khi cô đơn… và anh tìm tới tôi. Bởi vì anh yêu cô gái
khác, bởi vì tôi giống người anh yêu… cho nên, anh mới nghĩ cách tiến
vào cuộc sống của tôi… Hiện tại thì
tốt rồi, gười anh yêu đã trở về, anh liền bỏ của chạy lấy người, đem
toàn bộ tình cảm tôi dành cho anh dẫm đạp dưới chân để giúp cho các
người có được tình yêu chân thật, bền vững… Tôi đối với anh đã thật sự
chết tâm. Tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc, nhưng mà anh nếu đã
muốn rời khỏi cuộc sống của tôi, vì sao lại không bỏ mặc tất cả đi? Anh
đem tôi vứt đi chỗ nào rồi? Có phải anh rất muốn xem tôi sẽ khổ sở như
thế nào khi không có anh sao? Chỉ khi nhìn thấy tôi đau khổ thì anh mới
thật sự thỏa mãn?”
Tiêu Hữu nói xong, giọng đã muốn nghẹn
ngào. Cô hạ thấp tầm mắt, nhìn bàn tay mình đang được Giản Chiến Nam cầm lấy, nước mắt lại rơi xuống “Anh cứ muốn dây dưa như thế này để làm cái gì? Hoàn toàn biến mất chẳng phải là tốt hơn sao? Tôi tất cả không còn
quan hệ nào với anh. Vì sao anh còn muốn làm xáo trộn cuộc sống của tôi
một lần nữa vậy? Anh ấy có phải bạn trai của tôi hay không, không quan
trọng, quan trọng chính là sinh mệnh của tôi cũng như người mà bên cạnh
tôi suốt cuộc đời… sẽ không phải là anh…”
Sinh mệnh của tôi cũng như người mà bên cạnh tôi suốt cuộc đời… sẽ không phải là anh…
Lời nói của Tiêu Hữu làm cho đôi mắt đen của Giản Chiến Nam trầm xuống, tâm cũng nhanh chóng nhảy theo từng nhịp thở.
Cuộc sống của cô sớm hay muộn thì cũng
sẽ do một người đàn ông khác chăm sóc, bảo vệ… là một tên đàn ông khác.
Bàn tay của Giản Chiến Nam đang nắm lấy tay Tiêu Hữu đột nhiên thả lỏng.
Tiêu Hữu đạt được tự do liền xoay người
rời đi. Lại nghe được giọng trầm thấp đầy mị hoặc của Giản Chiến Nam
phát ra từ phía sau “Bảo bối Mạc Mạc… Chúng ta trong lúc đó không có
chấm dứt…”
Một câu nói đơn giản lại giống như âm
thanh từ địa ngục vọng về làm cho cô không kìm được liền lạnh run người. Giờ phút này cô mới phát hiện, Giản Chiến Nam đối với cô… thật sự xa
lạ…
Cô bước đi nhanh hơn, mà trên mặt Giản Chiến Nam lại lộ ra một nụ cười khó lường…
Bảo bối Mạc Mạc, giữa chúng ta lúc đó không có kết thúc.
Đã kết thúc rồi, không phải sao?
Vừa bắt đầu đã là kết thúc không an
lành, Tiêu Hữu cũng gượng ép mình không được suy nghĩ nhiều, cố gắng
khiến cho cuộc sống bận rộn một chút có lẽ sẽ tốt hơn.
Lúc không có chuyện gì để làm thì cô sẽ
cùng Cầm Tử đi dạo phố. Nhưng có lẽ đến nhà Lăng Việt Nhiện thú vị hơn
nhiều bởi vì nhà cậu có rất nhiều sách, không những trong phòng khách có một mặt tường treo lủng lẳng những chiếc kệ chứa đầy sách báo và tạp
chí, mà còn có một căn phòng chứa sách dùng để đọc và làm việc. Nhà của
cậu bề ngoài là một căn nhà nhưng thật chất bên trong hoàn toàn không
phải là nhà, có thể xem nó như một thư viện nho nhỏ của thành phố.
Những lúc Lăng Việt Nhiên đến công ty
làm việc, chỉ có một mình Tiêu Hữu ở nhà đọc sách đến quên cả thời
gian, cũng không biết ăn cơm là gì. Thế mà cậu vẫn luôn phát hiện ra
nhưng chỉ thở dài ngao ngán. Từ đó về sau, những khi cô đến nhà cậu thì
cậu luôn giúp cô gọi đồ ăn bên ngoài mang đến.
Thói quen được cậu cưng chiều khiến Tiêu Hữu thoải mái tiếp nhận, dĩ nhiên lương tâm vẫn luôn có chút cắn rứt
với tính tình lười biếng của mình. Những khi như vậy, cô thường giúp
Lăng Việt Nhiệt giặt quần áo và quét dọn một chút phòng vệ sinh cũng như phòng ngủ.
Hôm nay cũng giống như mọi ngày, chỉ
khác một chút là buổi trưa Tiêu Hữu không có gọi đồ ăn từ bên ngoài đến
mà chờ Lăng Việt Nhiên trở lại sẽ cùng cậu ra ngoài ăn cho thỏa chí.
Tiêu Hữu chẳng những không cảm kích việc Lăng Việt Nhiên đặc biệt trở về đưa cô ra ngoài dùng bữa mà còn thoải
mái đưa tay vỗ vỗ bả vai cậu “Cậu này! Cậu làm việc bù đầu bù cổ không
có thời gian nghỉ ngơi, thế mà còn thường xu