
vã của Cao Ca, Tả Thừa Nghiêu thong dong tìm một vị trí thoải mái, ngồi nghiêng người dựa vào chiếc ghế, mắt liếc nhìn tờ tiền mỏng manh trên bàn, sau đó thoáng ngửa đầu nhìn Cao Ca.
Rõ ràng Tả Thừa Nghiêu đang ngồi còn Cao Ca đang đứng nhưng cô vẫn cảm thấy khí thế của mình thua hẳn Tả Thừa Nghiêu. Rõ ràng anh không nhìn cô, thậm chí liếc mắt cũng không nhưng cô biết ánh mắt của anh đang dừng lại trên người mình, cho dù chỉ nhìn với vẻ rất nhàn nhã thì cô cũng cảm thấy xung quanh có một bức tường vô hình đang ép lấy cô.
Bảy năm trôi qua, Cao Ca đã thay đổi. Từ một cô gái kiêu căng ngạo mạn trở nên trầm mặc nhẫn nhịn như hôm nay.
Đồng thời, Tả Thừa Nghiêu cũng thay đổi. Nếu trước kia anh giống như một con sói cô độc, lạnh lùng thao cao thì bây giờ đã trở thành vua của bầy sói. Anh không cần phải dùng đến móng vuốt sắc bén, tiếng gầm gừ hay răng nanh nữa mà chỉ ngồi đó không hề làm gì cũng khiến người ta phải tuân phục.
Cao Ca chỉ muốn mau chóng rời khỏi đó.
Cửa ra vào phòng trà ở phía Tả Thừa Nghiêu, Cao Ca đi ngang qua người anh nhưng không ngờ Tả Thừa Nghiêu lại đột nhiên vươn tay ra bắt lấy cánh tay cô, ngăn cản cô bỏ đi.
Cao Ca muốn giãy ra nhưng Tả Thừa Nghiêu lại không cho phép, anh dùng sức kéo mạnh một cái khiến Cao Ca mất thăng bằng, loạng choạng ngã xuống người anh.
“Tả Thừa Nghiêu, anh…” Cao Ca không nhịn được nữa phải cất cao giọng, nhưng còn chưa nói hết đã bị Tả Thừa Nghiêu đưa ngón trỏ lên che môi cô lại.
“Xuỵt! Cô Cao, đây là nơi công cộng, không nên nói lớn tiếng.” Tả Thừa Nghiêu nói nhỏ.
Có lẽ vì anh vừa ở ngoài bước vào nên ngón tay anh hơi lành lạnh cho nên dù sau khi anh đã lấy tay đi, môi Cao Ca vẫn còn lưu lại cảm giác lạnh lẽo ấy.
Cao Ca cố nén cơn giận xuống. “Tả Thừa Nghiêu, rốt cuộc anh muốn làm gì đây?”
“Cô Cao, tôi và cô cùng có mặt ở nơi này đơn giản chỉ vì trợ lý Tôn nhờ cô nhờ cô mang tài liệu đến cho tôi thôi sao?” Tả Thừa Nghiêu không trả lời mà hỏi ngược lại.
Trên thực tế, từ khi bước vào phòng trà này Cao Ca đã cảm thấy khác thường nhưng lúc nãy cô một lòng muốn rời khỏi đây nên không nghĩ gì nhiều, bây giờ Tả Thừa Nghiêu nhắc đến thì mới nghĩ ra là anh giăng bẫy cô. chuyện giữa họ năm đó không có bao nhiêu người biết, huống chi là phòng trà “hò hẹn” này.
Vì thế cô tức giận nói: “Anh mua chuộc trợ lý Tôn gạt tôi đến đây?”
Tả Thừa Nghiêu nghe thế thì buông cánh tay Cao Ca ra. “Cao Ca, tôi cứ nghĩ bảy năm trôi qua, cô phải thông minh hơn ít nhiều gì chứ, đáng tiếc cô vẫn ngu xuẩn như xưa.” Anh đưa tay xoa trán mình. “Nếu tôi muốn gặp cô thì có cần tốn nhiều công sức thế không?”
Cao Ca còn định nói gì đó thì màn lại được vén lên, có nhân viên phục vụ muốn bước vào.
Nhân viên phục vụ kia vừa bước vào thì lập tức lùi lại. “Xin lỗi, xin lỗi, quấy rầy hai vị rồi.”
Lúc này Cao Ca mới ý thức được rằng mình vẫn ngồi trên đùi Tả Thừa Nghiêu, tư thế của hai người vô cùng ám muội, người không biết tình hình sẽ tưởng rằng bọn họ là hai kẻ đang “đói khát”, ở chỗ đông người mà cũng không nhịn được muốn thân mật với nhau.
Cô vội vàng đứng dậy, gọi nhân viên đang lùi ra kia. “Đừng hiểu lầm, chúng tôi không làm gì đâu, cô đừng hiểu lầm.”
Nhân viên phục vụ kia dừng bước nhưng đầu vẫn hơi cúi xuống. “Cho hỏi hai vị muốn gọi gì?”
Ngược lại với vẻ hốt hoảng và xấu hổ của Cao Ca, Tả Thừa Nghiêu vẫn bình tĩnh như chưa xảy ra chuyện gì. “Cho tôi một bình Kim Tuấn Mi đi, còn cô này thì…” Vừa nói anh vừa nhìn Cao Ca với ánh mắt đầy ẩn ý. “Cho cô này một ly…”
Cao Ca vội vã ngắt lời Tả Thừa Nghiêu, nói với nhân viên phục vụ. “Tôi không gọi gì cả, cô có thể ra được rồi.”
Đợi khi nhân viên phục vụ viết oder xong và bước ra, Cao Ca mới quay lại ngồi xuống đối diện với Tả Thừa Nghiêu, nhìn anh và tiếp tục câu chuyện lúc nãy. “Trước giờ anh vẫn biết tôi không được thông minh mà. Nếu không phải do anh làm thì xin anh Tả hãy nói cho tôi biết chuyện này là sao?”
Tả Thừa Nghiêu không quan tâm đến câu hỏi của Cao Ca mà hỏi lại với giọng châm chọc. “Không gọi cà phê sao?”
“Anh Tả!”
“Ba viên đường, không cho sữa. Cô xem, tôi còn nhớ đây này!”
“Tả Thừa Nghiêu!”
“Sao lúc nãy lại ngắt lời không cho tôi gọi giúp cô?” Tả Thừa Nghiêu làm như không thấy lời kháng nghị của Cao Ca. “Năm xưa, ngay chỗ này, chẳng phải cô bảo tôi phải nhớ kỹ để còn chiều chuộng cô sao?”
Nói xong, anh nhặt tờ 100 đồng Cao Ca đặt xuống bàn lúc nãy lên ngắm nghía. “Còn nữa, hay là cô lo tôi không trả nổi một ly cà phê 1000 đồng? Cô Cao đúng là chu đáo.”
Cao Ca cảm thấy Tả Thừa Nghiêu luôn có thể dễ dàng khiến cô mất đi lý trí, bất giác cô đã vũ trang cho mình giọng điệu bén ngót. “Tả Thừa Nghiêu, tôi nghĩ tôi đã nói rõ ràng với anh ngay trong đêm đầu tiên tôi về nước rồi chứ. Năm đó chẳng qua tôi còn trẻ, chưa hiểu chuyện nên chơi đùa gây chuyện mà thôi. Nhiều năm trôi qua, tôi đã quên những chuyện năm đó rồi. Huống chi chẳng phải năm đó anh vẫn khinh thường tình cảm tôi dành cho anh hay sao? Sao bây giờ lại thành anh nhung nhớ không quên thế?”
Tả Thừa Nghiêu chỉ vào ly nước lọc Cao Ca gọi lúc nãy. “Nếu cô Cao có