
gạo Vũ cẩn thận gắp thức ăn cho bà, ông rất dịu dàng, rất nghiêm túc. Ngay cả thịt cá, dù người làm đã xử lý hết xương nhưng ông vẫn muốn thử qua có còn xương hay không mới thả vào chén của bà, mọi cử chỉ chăm sóc của ông thử hỏi trên đời này còn có ai may mắn như bà được một lão đại xã hội đen quan tâm như vậy?
Nhược Tuyết kẹp tôm ở đôi đũa, cứ như vậy mà bị cử động của Lương Ngạo Vũ mà quên mất phải ăn. Bọn họ nồng tình như vậy, người ngoài thế nào cũng không chen vào lọt , ngay cả con của bọn họ Lương Úy Lâm đang ngồi bên cạnh, giống như cũng là người ngoài cuộc.
Đến tột cùng, phải bỏ ra bao nhiêu tình yêu, phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng cùng đánh đổi mới có thể có được tình cảm sâu đậm như vậy?
"Có hâm mộ không?" Thấy cô đang ngẩn người, trong mắt của cô rõ ràng chính là như vậy. Người phụ nữ này, thật là ngốc nghếch . Người ta ân ái thì liên quan gì tới cô đây?
"Thật xin lỗi." Nhược Tuyết thu hồi tầm mắt. Hâm mộ? có lẽ là vậy ! Trong thời đại như hiện nay còn có một tình yêu đẹp như thế làm sao không hâm mộ đây?
"Không cần nữa nói xin lỗi với anh. Còn nữa, nhớ phải cười lên." Anh quay đầu, ở bên tai của cô thổi khí. Trong giọng điệu của anh mười phần là cảm giác uy hiếp cảm giác, cô nào dám không cười? Dù không được cũng phải cố nặn ra để cười!
"Cám ơn anh, anh trai." Như vậy anh hài lòng không? Anh trai, anh có hài lòng không?
"Đây mới là em gái tốt của anh." Tốt, rất tốt! Cô làm rất tốt! Lương Úy Lâm cười.
Nhan Thanh Uyển nhìn hai người đối diện, anh em bọn họ hình như có chút không giải thích được, mặc dù không biết bọn họ vừa nói gì, nhưng thấy bọn họ nói chuyện bà cũng yên tâm phần nào.
"Úy Lâm, không bằng ngày mai con đưa tiểu Ngữ ra ngoài chơi mấy ngày có được không?” Hai ngày nay con gái vẫn ở trong nhà không có ra khỏi cửa, mà Ngạo Vũ lại lấy lý do thân thể bà yếu nên không để cho bà hảo hảo bồi con gái bà. Không bằng gọi Úy Lâm đưa con bé ra ngoài dạo cũng tốt. Một cô gái ở nhà buồn bực cả ngày sẽ không tốt!
"Mẹ, yên tâm đi! Con sẽ đưa em ấy đi ra ngoài dạo” Lương Úy Lâm trả lời rất mau.
"Úy Lâm, ngày mai đi chơi vui. Cha với mẹ con đi lên trước nghỉ ngơi." Đây là lời nói mà Lương Ngạo Vũ thích nghe nhất trong mấy ngày nay. Chỉ cần Lăng Nhược Tuyết ở nhà một ngày, người phụ nữ của ông sẽ không có chút nào an bình.
"Tiểu Ngữ, tối nay nghỉ ngơi sớm một chút ngày mai anh trai sẽ đưa con đi chơi. Đây là lì xì của con, nhớ phải chơi thật vui vẻ, có được không? Nhan Thanh Uyển không ăn được nhiều, bà lấy ra bao lì xì đưa cho Nhược Tuyết. Màu đỏ ở ngón giữa của tay bà, hết sức xinh đẹp.
"Cám ơn mẹ." Đây là trường hợp rất quen thuộc! Rất nhiều năm cô không có nhận tiền lì xì năm mới? Trong đôi mắt to của Nhược Tuyết đã mông lên một tầng hơi nước. Là cảm động hay chua xót, đã sớm không rõ ràng rồi.
"Có phải em cũng nên nói với anh một tiếng cảm ơn?” Cho đến khi Nhan Thanh Uyển lên lầu, Nhược Tuyết cầm cái bao lì xì, tinh thần còn chưa phục hồi.
Khuôn mặt của anh phóng đại trước mặt cô. Anh ta muốn cô cảm ơn cái gì đây?
Không có đợi Nhược Tuyết đáp lời, Lương Úy Lâm đã đứng lên kéo cái ghế ra đi thẳng lên lầu.
Tối nay, thật sự là một đêm không giống như mọi khi. Bóng đêm rất đẹp, tâm tình của của cô cũng tốt, là từ nội tâm cảm động.
Lúc Lương Úy Lâm đẩy cửa tiến vào, Nhược Tuyết đã tắm xong nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, trong tay còn nắm chặt bao lì xì.
Đúng vậy, cô không muốn bỏ xuống. Điều này làm cho cô nhớ lại từ nhỏ đến lớn, hàng năm ba mẹ cũng cho cô lì xì đầu năm. Ba, mẹ, anh trai, con thật nhớ mọi người! Rất nhớ, rất nhớ!
Nhưng Nhan Thanh Uyển không phải mẹ của cô! Nước mắt bất tri bất giác thấm ướt gối, cô chìm đắm trong trí nhớ vô thức của mình, bỏ quên người đang từng bước tiến gần lại bên giường.
Đợi đến khi cô phát hiện ra anh thì anh đã nghiêng thân thể nằm xuống.
"Anh . . . . ." Ánh đèn ngủ chiếu ra, Nhược Tuyết mắt to nhìn chằm chằm, nhìn gương mặt quen thuộc. Buổi tối hôm nay, sao anh ta lại tới phòng của cô còn nằm trên giường nữa?
Lúc vừa tới Zurich mấy ngày trước, buổi tối anh ta không ngủ chung với cô, nhưng bây giờ hành động của anh giống như là tìm cô nói chuyện? Anh không sợ mẹ anh phát hiện ra sao?
"Không biết anh sao?" Anh một tay chống lên đầu, một tay vuốt vuốt tóc của cô. Giống như tâm tình cũng không tệ lắm! Đúng vậy, Nhược Tuyết cảm thấy bình thường vẻ mặt kia luôn lạnh lẽo bây giờ lại nhu tình hơn rất nhiều.
"Anh không nên như vậy….” Cô nghĩ muốn đẩy thân thể của người đàn ông đang áp chặt cô ra nhưng cô không dám dùng sức, chỉ có thể dùng tay chống đỡ trước ngực.
"Vậy anh nên như thế nào? Để cho em kêu một tiếng anh trai sao?" Giọng điệu của anh rất bình thản, làm cho người ta nghe không hiểu đến có phải đang tức giận không.
"Không phải vậy, em. . . . . . Chúng ta. . . . . ." Càng khẩn trương cô càng nói lắp.
"Dễ dàng thỏa mãn như vậy?” Anh cúi đầu nghĩ muốn kéo hai tay bé nhỏ của cô, nhưng phát hiện trong tay cô đang cầm bao lì xì lúc này mẹ anh mừng tuổi. Thật là một cô gái dễ thỏa mãn! Một chuyện nhỏ như vậy cũng làm cho cô cảm động lâu n