
ạy thoát ở Tokyo, thủ hạ của anh vẫn không tìm được tin tức, điều này làm anh rất tức giận.
Thì ra là, đây mới là Lương Úy Lâm muốn biết . Người đàn ông nằm ở trên giường chợt nhắm mắt lại, khóe miệng hướng lên giật giật. Đầu của hắn ta thật sự là rất lợi hại, biết cách tóm lấy Sneidjer làm điểm để cứu mình. Một ngày Lương Úy Lâm không bắt được Snei¬djer, anh cũng sẽ không giết hắn. Thật sự là cao tay! Nhưng Lương Úy Lâm có thể bỏ qua cho anh ta như vậy sao?
"Trò chơi nếu chơi quá lâu sẽ rất chán. Hiện tại, tôi đối với ngươi mất đi tính nhẫn nại rồi. Nói cho tôi biết, ngươi nghĩ chết như thế nào, hả?" Trên tay không biết lúc nào đã có nhiều hơn một khẩu súng lục tinh xảo, Lương Úy Lâm không chút để ý hỏi.
Thật là có chí khí, chết đến nơi mà còn muốn đỡ cho chủ của mình. Chỉ là trung thành như thế đối với Tony thật không đáng. Muốn bắt được Sneidjer, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
"Tùy ý." Một câu nói nhẹ đến không thể nhẹ hơn từ trên giường truyền đến. Những người như bọn họ sớm muộn cũng sẽ chết, có thể chết trong tay Lương Úy Lâm cũng coi như đáng giá.
"Muốn chết rất dễ dàng, nhưng tôi bỗng nhiên không muốn làm cho ngươi chết! Cái cảm giác muốn chết nhưng không chết được, có phải rất khó chịu không?" Đôi môi Lương Úy Lâm gợi lên nụ cười nhất mạt thật lạnh.
"Lâm, cậu . . . . ." Nghiêm Quân Hạo đứng ở một bên, vì Lương Úy Lâm chợt thay đổi tâm ý mà nhức đầu, cậu ta cũng thật biết tìm phiền toái cho anh!
"Lăng Nhược Tuyết, , cho em cơ hội báo thù." Lương Úy Lâm kéo bóng dáng run rẩy vẫn đang núp ở sau lưng, cầm trên tay khẩu súng mạnh mẽ thả vào trong tay cô, một tay giữ chắc cô, một tay chỉ đạo cô cầm súng không để cho cô buông tay.
"Lương Úy Lâm, tôi không muốn, tôi không muốn, van cầu anh, để cho tôi đi, để cho tôi đi. . . . " Lòng Nhược Tuyết cuồng loạn . Anh ta đang ép cô giết người! Đây chính là một người còn sống sờ sờ! Cô xuống tay không được, cô không có cách nào. Dù là người này là muốn đuổi giết anh ta tận cửa, muốn đẩy cô vào chỗ chết, cô cũng không dám.
"Tại sao lại không cần? Tôi để cho em thử nhìn một chút, hướng một người đang sống mà bắn bắn là chuyện sung sướng cỡ nào." Ánh mắt của anh thay đổi, anh buộc cô cầm khẩu súng đối diện người nằm trên giường.
Anh không nhớ gương mặt trước khi chết của em gái mình, gương mặt quen thuộc của Nhược Tuyết như đang chứng kiến ác mộng như thế khiến anh như muốn sôi trào.
Nước mắt của cô làm cho anh phiền lòng, cô cười lại làm cho lòng anh đau. Anh ghét cực kỳ loại cảm giác không thể khống chế này.
Cho nên, anh muốn dùng hết tất cả thủ đoạn làm cho cô nổi điên, anh nhất định sẽ đem giới hạn thấp nhất của ra , anh nghĩ xem một người phụ nữ giả bộ ngoan hiền trước mặt anh khi phát điên sẽ như thế nào.
Đúng vậy, cô vẫn luôn giả bộ ngoan ngoãn ở trước mặt anh. Hôm nay, ở trong nhà Hạo Nhiên, anh nhìn thấy một mặt khác cô, đơn thuần như vậy có thể vui mừng.
Nhanh như vậy vui mừng, đơn thuần như vậy, vốn Tiểu Ngữ của anh cũng có thể như vậy.
Một tiếng súng vang lên ở trong căn phòng tĩnh mật, máu tươi bắn tung toé ra ngoài, dội đến sàn nhà, nhìn thấy mà ghê.
Tay Nhược Tuyết bị trảo chặt, hai mắt cô trừng lớn, trong ý thức chỉ có một phiến máu đỏ. Cô thật đã giết người! Mặc dù bắn vào đùi nhưng toát ra một lỗ thủng đầy máu tươi . . . . . . máu tươi nhanh chóng trào ra, giống như nước nhanh chóng nhuộm đỏ tươi giường bệnh.
"A. . . . . ." Sau khi thét lên một tiếng, cô rốt cuộc hôn mê bất tỉnh.
"Nghiêm Quân hạo, cứu sống hắn. Tôi muốn để cho hắn ta đời này muốn chết cũng không được!" Khom người ôm lấy thân thể nhỏ bé không có sức nặng, Lương Úy Lâm đi ngang qua người Nghiêm Quân Hạo nhẹ giọng nói ra.
"Lương Úy Lâm, cậu điên rồi! Như vậy tôi sao cứu được? Tôi đâu phải là thần tiên! Đứng lại, cậu đứng lại đó cho tôi. . . . . ." Nghiêm Quân Hạo tức giận hai tay phát run.
"Lương Úy Lâm, đứng lại, cậu không được đi. Cậu thật là quá đáng, thật sự là rất quá đáng!" Anh vội vàng xông ra, nhưng Lương Úy Lâm căn bản cũng không để ý tới anh.
Tốt, không để cho hắn ta chết đúng không? Được! Vậy hãy để cho anh cả đời sống đời sống thực vật đi! Dù sao Lương Úy Lâm bỏ ra tiền chữa bệnh cao như vậy.
Anh như vậy thật đáng thương? Ai bảo em trai của anh thiếu nợ ân tình của Lương Úy Lâm? Hiện tại ân tình này để cho anh trai là anh đến trả rồi. Ưmh. . . . . . Thật là bi kịch.
Lương Úy Lâm, cậu thật là quá đáng! Đồ biến thái nhà cậu!
editor Cát
Một ngày trôi qua thật sự rất dài, dài đăng đẳng, chỉ ngắn ngủn 24h nhưng tại sao cô lại cảm giác như là một đời đây?
Lương Úy Lâm là ác ma, anh là ác ma, điên cuồng đến mức tận cùng! Cô muốn thoát khỏi anh , nhưng không có cách nào, một chút biện pháp cũng không có.
Cô muốn đi, anh giam cô thật chặt không thả, để cho cô không thể nhúc nhích muốn lái mắt thế nhưng mí mắt như nặng ngàn cân không mở ra được.
"Không cần, tôi không muốn. . . . . ."
Trong giấc mơ mặt cô đầy máu, máu tươi văng tung tóe, máu chảy đầm đìa toàn bộ vẩy lên trên người cô. Trên da cũng cảm thấy có cảm giác nóng kinh hãi, cô giật mình tỉnh