
n Mặc Tử Hiên, Vũ Văn Thành phải làm sao? Cô không thể ích kỷ như vậy, Vũ Văn Thành không sai gì cả, mấu chốt là, cô không muốn dễ dàng tin tưởng Mặc Tử Hiên, cô cảm giác nhưng đang mơ, không thể là thật.
“Mặc Tử Hiên, mở cửa”
Đột nhiên Diệp Hân Đồng nghe thấy giọng Vũ Văn Thành, cô chạy đến bên cửa sổ, thấy Vũ Văn Thành đang cầm cái loa gào từ dưới tầng lên.
Mặc Tử Hiên hếch mày cũng nhìn ra cửa sổ.
“Cái tên tiểu tử đó của em anh không thích chút nào, em đi xuống nói rõ ràng với hắn đi, tối nay ở lại đây, anh cho em ăn ngon, bồi bổ con của anh.” Mặc Tử Hiên cười đùa nói với Diệp Hân Đồng.
Nhưng mà, trong nháy mắt, Diệp Hân Đồng nghĩ đến là Vũ Văn Thành rốt cuộc đã có thể đưa cô đi.
“Đi xuống lầu đi” Mặc Tử Hiên dắt tay Diệp Hân Đồng, Diệp Hân Đồng ra vẻ chiều ý đi theo anh.
Tim của cô đập nhanh, mỗi nhịp lại thêm khẩn trương, đau đơn.
Đến cửa biệt thự, Diệp Hân Đồng nói với Mặc Tử Hiên.
“Em muốn nói chuyện riêng với Vũ Văn Thành” Cô căng thẳng, hai tay run rẩy.
“Đừng mềm lòng, em là mẹ của con anh, phải ở lại bên anh” Mặc Tử Hiên phô trương làm nũng.
Diệp Hân Đồng đau lòng.
Cô đi ra cửa, đến trước mặt Vũ Văn Thành, Vũ Văn Thành nhìn bộ dạng quần áo xộc xệch của cô kinh ngạc, hình như cô mặc quần áo của Mặc Tử Hiên, giây phút này, anh như bị sét đánh, sắc mặt trở nên xanh lét, ánh mắt cũng cháy rực.
Diệp Hân Đồng nhìn Vũ Văn Thành, đè tay lên ngực.
“Thừa dịp Mặc Tử Hiên không để ý, chúng ta đi mau” Diệp Hân Đồng nói xong lên xe.
Vũ Văn Thành sững sờ cũng nhảy lên xe lái đi.
Mặc Tử Hiên nhìn họ bỏ đi, há hốc miệng, anh không nhìn nhầm chứ, Vũ Văn Thành đưa Diệp Hân Đồng đi, không nắm trong dự tính của anh, yêu Diệp Hân Đồng chính là việc ngoài ý muốn lớn nhất đời anh.
Xe nhanh chóng chạy về biệt thự của Vũ Văn Thành. Vũ Văn Thành nhìn đằng trước không nói lời nào, nhưng Diệp Hân Đồng cảm giác được sự tức giận của anh.
“Vũ Văn Thành, anh sao vậy? Tức giận ư?” Diệp Hân Đồng nghiêng đầu sang hỏi.
Vũ Văn Thành vẫn nhìn đằng trước, mặt tái xanh, không nói gì.
“Rốt cuộc sao vậy? Em muốn nói chuyện, không muốn chúng ta lại như lần đầu tiên vì hiểu lầm mà xa nhau” Diệp Hân Đồng đặt tay lên đùi Vũ Văn Thành, điểm đạm đáng yêu.
Vũ Văn Thành do dự một chút, nuốt nước miếng.
“Em bị Mặc Tử Hiên động vào?” Anh nhíu chặt mày, khổ sở nói, dáng vẻ nhìn qua cũng thấy rất rối rắm.
Diệp Hân Đồng cũng do dự, cô chăm chú nhìn Vũ Văn Thành, cô có được tính là không bị đụng không? Bây giờ, cô phải suy nghĩ cho ký lại, nếu không sẽ chỉ làm cho con đường của cô thêm quanh co.
“Không có, nhưng em đã nói chuyện mang thai con hắn” Đây là câu trả lời cuối cùng cô đã nói ra.
“Tại sao em muốn đi với hắn? Còn nữa, tại sao lại nói ra sự thật này, em có thể nói dối đó là con anh, nếu em quả thật thích hắn, em hãy đi tìm hắn, anh sẽ chúc phúc cho em.” Vũ Văn Thành che ngực, cao giọng, tâm tình không ổn định.
“Dừng xe” Diệp Hân Đồng quát.
Vũ Văn Thành bắt được tay Diệp Hân Đồng, nước mắt cũng sắp rơi ra (Haizz, tội nghiệp em Thành)
“Đừng đi” Vũ Văn Thành đau lòng nói.
Diệp Hân Đồng thở dài.
“Em không đi, nếu em muốn đi, đã không ngồi lên xe anh nữa, em chỉ muốn yên lặng nói chuyện với anh một chút” Diệp Hân Đồng tỉnh táo nói.
Vũ Văn Thành thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dừng xe ở ven đường.
“Em có thể nói với anh, rốt cuộc em nghĩ gì về Mặc Tử Hiên?” Vũ Văn Thành rối rắm nói. Tay nắm chặt tay Diệp Hân Đồng, anh sợ nếu buông ra, cô sẽ đi mất.
“Một cuộc tình đã qua, bị lừa gạt, dây dưa, phản bội, chết, cuộc tình tay ba, còn để lại một sai lầm, bây giờ em chỉ muốn thoát khỏi, không muốn nối lại tiền duyên nữa.” Diệp Hân Đồng gằn từng chữ.
“Nhưng mà, Mặc Tử Hiên biết em mang thai con hắn, hắn sẽ dễ dàng buông tay sao? Anh sợ em vì đứa bé mà mềm lòng.” Vũ Văn Thành rối rắm nói.
“Hắn sẽ không vì đứa bé mà thay đổi gì cả. Hơn nữa, thân phận của hắn có thể không giữ nổi đứa bé này. Phải rồi, việc giám định đã giao cho bạn anh chưa?” Diệp Hân Đồng hỏi, vì kết quả này ảnh hưởng tới quyết định của cô.
“Anh bảo tiểu Khả đưa đi rồi, ngày mai sẽ có kết quả”
“Lý đốc sát anh phải làm thế nào? Em vừa ra khỏi cửa thì đụng phải hai người Mặc Tử Hiên phái tới, bọn họ chĩa súng vào em, cho nên em mới đi, còn nữa, nếu em nói đứa bé là con anh, Mặc Tử Hiên đã hạ độc thủ, cho nên, em mới nói ra sự thật.” Diệp Hân Đồng giải thích cho sự nghi ngờ của Vũ Văn Thành.
“Thật xin lỗi, anh thiếu chút nữa lại hiểu lầm em, Anh đã nộp súng lục cho Lý Đốc sát, bây giờ anh tạm thời đình chức.” Vũ Văn Thành tỏ ra không sao cả.
Diệp Hân Đồng cảm động nhìn Vũ Văn Thành “Xin lỗi, Vũ Văn Thành, vì em, tương lai chính trị tốt đẹp của anh đã bị mất”
Vũ Văn Thành dịu dàng sờ sờ tóc Diệp Hân Đồng “Anh làm cảnh sát là để bảo vệ em, nếu giờ em không làm cảnh sát nữa, anh có làm hay không cũng không quan trọng, có lẽ, anh chuyển sang, vừa hoàn thành tâm nguyện của ba, vừa thu nhập nhiều hơn, có khi lại tốt.”
Vì sự tỏ tình này của Vũ Văn Thành, cô không thể ruồng bỏ anh.
“Chúng ta trở về thôi, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, chờ đợi kết quả ngày mai.” Diệ