XtGem Forum catalog
Yêu Giả Thích Thật Điện Hạ Người Thật Là Hư

Yêu Giả Thích Thật Điện Hạ Người Thật Là Hư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327625

Bình chọn: 9.00/10/762 lượt.

c là có ý gì? Trong bụng cô có một đứa bé, hắn không thể làm vậy.

Chẳng lẽ cô càng kiên cường, thì đứa bé sẽ càng gánh chịu mọi tội nghiệp, hắn không thể làm vậy.

Diệp Hân Đồng vừa định lách người đã bị hai người kia kéo đi đến thẳng cửa phòng Mặc Tử Hiên.

Cửa bị khóa lại sau lưng Diệp Hân Đồng.

Diệp Hân Đồng có cảm giác khóc không ra nước mắt, lúc này cô chỉ hi vọng Vũ Văn Thành có thể mau chóng đến cứu cô.

Mặc Tử Hiên ngồi ở đầu giường nhìn cô, ánh mắt âm lãnh, đau lòng.

Diệp Hân Đồng hít sâu, đi tới.

“Mặc Tử Hiên, đừng như vậy, tôi tin là mặc dù có quá nhiều dối trá nhưng trong đó cũng có một chút tình cảm chân thành, không làm được người yêu, chúng ta còn có thể làm bạn.” Diệp Hân Đồng cố gắng thuyệt phục, vào lúc mấu chốt cố gắng bình tĩnh.

“Không cần phải dùng cách đàm phán này đối phó với anh, cởi quần áo đi, anh muốn em” Mặc Tử Hiên lạnh lùng nói.

“Mặc Tử Hiên, chúng ta đừng như vậy không được sao? Chuyện kho báu đã khiến chúng ta chỉ có thể làm bạn, nếu hôm nay anh một mực muốn tôi, chúng ta ngay cả đến tình bạn cũng không thể làm.” Diệp Hân Đồng lại lùi về sau mấy bước.

“Có thể làm bạn hay không đối với anh chẳng sao cả, bạn chẳng qua là cái cớ tốt nhất để chia tay, người anh muốn là em, luôn là em.” Mặc Tử Hiên đứng lên.

“Chúng ta đã đến nước này rồi, có cần thiết phải nói những lời giả dối như thế nữa không?” Diệp Hân Đồng tiếp tục lùi.

“Dĩ nhiên là không, cho nên, bây giờ mọi hành động của anh chỉ là làm theo lời mách bảo của trái tim.” Mặc Tử Hiên đến gần Diệp Hân Đồng.

“Trái tim anh chính là tổn thương tôi sao? Biết rõ là tôi đang mang thai.” Diệp Hân Đồng lùi đến tận cửa, không còn đường nào để lùi nữa.

“Nghiệt tử của Vũ Văn Thành, anh sẽ không tha cho nó” Mặc Tử Hiên tới trước mặt Diệp Hân Đồng, dịu dàng nhìn ánh mắt như chim sợ ná của cô “Em biết đa vào phòng này sẽ không ra được, nếu em muốn chịu ít thương tôn thì hãy cởi quần áo đi”

Diệp Hân Đồng cười lạnh, cực kỳ bi ai và đau lòng “Anh thật hèn hạ, ngay cả hạnh phúc cũng không muốn bố thí cho tôi.”

“Hạnh phúc của em anh sẽ cho, anh thề sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này, nếu không làm được, anh sẽ chết không tử tế.” Mặc Tử Hiên rối rắm giơ tay lên thề.

Nếu không thật sự không phải là con gái Diệp Thiểu Hoa, Mặc Tử Hiên chắc chắn sẽ vùi thây trong đống hoang tàn, đây có được tính là chết không tử tế không (:D)

Diệp Hân Đồng cười lạnh, cô quỳ xuống, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn vẻ mặt bi thương của Mặc Tử Hiên.

“Anh muốn giải quyết, tôi có thể giúp anh, đừng đụng vào tôi, xem như tôi cầu xin anh” Diệp Hân Đồng thương tâm nói, tay cô đặt lên dây lưng của anh, trong nháy mắt cởi ra.

Mặc Tử Hiên cũng ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt Diệp Hân Đồng “Nếu anh cần phải giải quyết, quơ tay một cái cũng có một đám phụ, đến bây giờ em vẫn chưa tin thành ý của anh với em sao?”

Mặc Tử Hiên thật hận không thể moi trái tim ra cho cô xem.

“Có tin hay không đối với tôi chẳng có gì khác. Tôi không tin anh, lấy Vũ Văn Thành, sau đó ẩn cư ở nước ngoài, từ đó cả đời chúng ta không qua lại với nhau. Nếu tôi tin anh, tôi vẫn lấy Vũ Văn Thành, thậm chí còn ở bên anh ấy ngắm mặt trời chiều ngả về tây cho đến khi chết.” Diệp Hân Đồng nói ra suy nghĩ chân thật của mình.

Mặc Tử Hiên cảm thấy vô cùng bất lực, một tay cao thủ tình trường như anh cũng không biết phải làm sao bây giờ.

“Vậy thì, anh chỉ có thể nhốt em bên cạnh, cho đến khi em yêu anh mới thôi.” Mặc Tử Hiên muốn hôn Diệp Hân Đồng, Diệp Hân Đồng lại nhanh nhẹn né tránh.

Mặc Tử Hiên lại bốc hỏa vì sự phản kháng của cô.

Anh nhanh chóng đứng lên, đánh vào Diệp Hân Đồng.

Mấy chiêu liên tiếp, Diệp Hân Đồng làm sao có thể là đối thủ của Mặc Tử Hiên.

Mặc Tử Hiên túm lấy hai tay Diệp Hân Đồng, kéo cô đến bên giường, dùng cà vạt trói cô trên giường.

“Mặc Tử Hiên, đừng, anh không thể”

Mặc Tử Hiên đã đỏ cả mặt, không gì là không thể.

Bàn tay dùng sức lôi kéo.

Tiếng vải vóc bị xé nát soàn soạt trong không trung.

Diệp Hân Đồng rơi nước mắt.

“Nếu như anh thật sự cưỡng ép, tôi sẽ hận anh cả đời” Diệp Hân Đồng cuối cùng cầu xin.

Mặc Tử Hiên cởi áo lót của cô ra. Trong ánh mắt khổ sở nhiều hơn ham muốn.

“Nếu quả thực trong giang hồ có thể quên nhau, anh tình nguyện để em vĩnh viễn nhớ đến anh” Mặc Tử Hiên không để ý lời thỉnh cầu của Diệp Hân Đồng.

Thấy Mặc Tử Hiên hôn lên ngực mình, Diệp Hân Đồng nóng nảy kêu

“Tổn thương chính là cách yêu của anh hay sao?”

“Anh chỉ là dùng cách của mình để yêu em, cũng hi vọng thông suốt cái đầu nhỏ của em thôi” Mặc Tử Hiên nói xong hôn xuống.

Đã lâu không làm, một cảm giác tê dại tự nhiên chạy khắp cơ thể.

“A” Diệp Hân Đồng đột nhiên kêu lên, cô xấu hổ nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra, mang theo chút tuyệt vọng.

Mặc Tử Hiên thích tiếng rên rỉ của cô, bàn tay anh thò vào quần jean, cởi ra bằng kỹ thuật thành thục.

Diệp Hân Đồng cắn chặt môi, uất ức từ trong tim trào ra.

Mặc Tử Hiên đột nhiên động vào hạ thể khiến toàn thân Diệp Hân Đồng run rẩy, không biết là tức giận hay là xấu hổ, chỉ thấy đôi mắt cô lã chã nước mắt.

Mặc