
u đó dùng kinh nghiệm nhiều năm để thuyết phục người ta.”
“Người yêu???” Mặc Tử Hiên bị Diệp Hân Đồng làm cho cả lồng ngực muốn nổ tung, đấm mạnh một phát lên cửa.
Quả đấm này làm từng khớp xương của anh rớm máu.
“Ở đây có vẻ náo nhiệt nhỉ, tôi lại bỏ lỡ tình tiết nào hay rồi sao?” Đinh Đinh Đang nghe thấy tiếng động đi tới, cùng cô còn có Đề Na.
Đề Na nghi ngờ nhìn mấy người trong phòng, đặc biệt vết thương trên tay Mặc Tử Hiên, lòng cô đau xót.
Mặc Tử Hiên liếc mắt nhìn rõ ràng Diệp Hân Đồng và Vũ Văn Thành cùng nhìn anh bằng con mắt bài xích, chán chường rời khỏi phòng, bóng lưng thẳng tắp có phần cô đơn, lẻ loi, tim Diệp Hân Đồng rất đau, cô ngồi lên giường có vẻ mệt mỏi.
Đề Na theo Mặc Tử Hiên ra ngoài.
Mặc Tử Hiên đi thẳng lên boong tàu.
“Rốt cuộc anh nghĩ cái gì với Diệp Hân Đồng? Chẳng phải trước đây lão Kim nói quan hệ lợi dụng của hai người đã kết thúc sao?” Đề Na gây sự, theo trực giác của phụ nữ, có một giọng nói nho nhỏ trong lòng nói cho cô biết, tình cảm Mặc Tử Hiên dành cho Diệp Hân Đồng không hề tầm thường.
Mặc Tử Hiên không để ý tới Đề Na, nhìn ra xa, gió biển thổi cảm giác về một tương lai tăm tối.
“Mặc Tử Hiên” Đề Na gọi thẳng họ tên anh.
Mặc Tử Hiên sắc bén nhìn cô “Tôi với cô ấy thế nào, cô đã thấy, chính là kết thúc quan hệ như lão Kim nói, cô còn muốn biết điều gì nữa? Có phải muốn nghe tôi nói thật cho cô biết là tôi yêu cô ấy, cô mới thấy thỏa mãn không, tôi nói rồi, trước khi hoàn thành đại sự, tôi không yêu, cũng không nói đến tình yêu, câu trả lời này cô đã hài lòng chưa?” Mặc Tử Hiên cũng không biết mình đang nói gì? Anh cảm thấy suy nghĩ của chính mình cũng đang rối loạn, muốn yên lặng một chút.
“Hi vọng đúng như anh nói, em đã nói, nếu anh yêu ai trước khi đăng vị, em sẽ giết cô ta, bởi vì, em không thể bỏ qua những gì em đã hi sinh và chờ đợi.” Đề Na khóc.
Mặc Tử Hiên cảm thấy thật phiền phức, anh đến một chỗ khác, cách xa chỗ Đề Na không ngừng lải nhảu.
Trong đầu anh chỉ có hình ảnh Diệp Hân Đồng cùng Vũ Văn Thành trên giường hô mưa gọi gió, nhớ đến bất kỳ thứ gì thuộc về Diệp Hân Đồng, anh đều không thể bình tâm.
Rốt cuộc, sau mười phút, anh gọi điện cho Lão Kim.
“Nếu tôi muốn giữ Diệp Hân Đồng bên mình, thì ông sẽ làm gì?” Mặc Tử Hiên thương cảm nói.
“Trước hết tôi sẽ giết cô ấy, sau đó chờ Điện hạ lên ngôi xong sẽ tự sát.” Lão Kim nghiêm túc trầm thấp nói.
“Nếu tôi nói ông mà giết cô ấy, tôi sẽ phiêu bạt ra nước ngoài, vĩnh viễn không trở lại.” Giọng Mặc Tử Hiên hơi lạnh lùng nhưng kiên quyết.
“Điện hạ, sự thắng bại của người liên quan đến sinh mệnh của rất nhiều người” Lão Kim hận không rèn sắt thành thép.
“Tôi chỉ muốn giữ một mình cô ấy cũng không được sao? Kho báu tôi sẽ đi tìm, cưới cũng sẽ cưới, ngôi vị hoàng đế cũng sẽ đấu tranh, tôi chỉ muốn giữ cô ấy bên cạnh tôi thôi, hiện tại tôi không làm được việc gì cả” Mặc Tử Hiên quát lại.
“Nếu điện hạ cứ khư khư cố chấp như vậy, đến bên cạnh cậu sẽ chỉ là thi thể Diệp Hân Đồng mà thôi” Lão Kim đe dọa.
“Thế thì các người hãy tìm một con rối khác làm hoàng đế của các người, tôi nói được sẽ làm được, tôi sẽ biến mất khiến các người vĩnh viễn không tìm thấy tôi” Mặc Tử Hiên nghiêm túc nói.
“Một tháng, sẽ để cho Điện hạ thời gian một tháng, trong 1 tháng này, người có thể giữ Diệp Hân Đồng bên người, muốn làm gì thì làm, sau một tháng xin Điện hạ hãy lấy chính sự làm trọng.”
“Không được, lúc nào không có cô ấy tôi cũng cảm thấy chán chường, tôi muốn giữ cô ấy bên cạnh” Mặc Tử Hiên tranh thủ.
“Nếu điện hạ cảm thấy cô ấy có thể nhìn người kết hôn, nhìn người đăng vị, yên lặng hi sinh thì người có thể giữ cô ấy bên cạnh, vì việc của cô ấy, chúng ta đã trễ nải rất nhiều việc, thần không muốn tranh chấp với người, tất cả chờ người thừa kế ngôi vị rồi hãy nói, sau một khoảng thời gian, Điện hạ tự nhiên sẽ chán cô ta.” Lão Kim không thể làm gì, bây giờ có khuyên thế nào Mặc Tử Hiên cũng không nghe, chờ một thời gian, tình cảm phai nhạt, ông tự nhiên có cách tách họ ra, nếu không được, ông cũng còn nhiều âm mưu quỷ kế, hiện tại chỉ có thể mặc kệ, lấy đại sự làm trọng.
Mặc Tử Hiên nhếch miệng, nhanh chóng chạy đến phòng Diệp Hân Đồng.
Đề Na từ góc tối đi ra, trong mắt nén lệ, hận thù ghen tị, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, vì Mặc Tử Hiên cô hao phí cả tuổi thanh xuân, tất cả, Diệp Hân Đồng là cái gì, tại sao phải ở bên cạnh cô ta, bọn họ bất nhân với cô, cô cũng sẽ bất nghĩa với họ.
Lúc Mặc Tử Hiên xông vào phòng Diệp Hân Đồng, không thấy Vũ Văn Thành cùng Diệp Hân Đồng đâu chỉ thấy Đinh Đinh Đang chán chường ở đó.
“Diệp Hân Đồng đâu rồi” Mặc Tử Hiên lo lắng hỏi.
“Bọn họ ghét tôi phiền phức, đã dùng cano đi rồi” Đinh Đinh Đang bĩu môi uất ức nói.
Mặc Tử Hiên xông ra, Đinh Đinh Đang lập tức đuổi theo, nhưng ra đến ngoài, đã không thấy bóng dáng Diệp Hân Đồng đâu nữa, Mặc Tử Hiên ảo não muốn chết.
“Này, anh đối với Diệp Hân Đồng rốt cuộc là tình yêu hay là đùa cợt, xem mấy màn trình diễn của các người tôi như lạc vào sương mù, ngày hôm qua thấy các người còn ân ái, hôm nay đã nói Diệp Hân Đồng sẽ