
ngang nhiên đến tham gia náo nhiệt, hắn quá rảnh rỗi hay là chờ chết? Hôm nay hắn không chỉ sửa lại hành trình, hơn nữa đáng chết còn rát bảnh bao.
Vũ Văn Thành nhanh chóng kéo Diệp Hân Đồng đến trước mặt Mặc Tử Hiên.
“Anh rốt cuộc muốn làm trò hề gì?” Vũ Văn Thành cảm thấy hết sức chịu đựng với Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên nhếch miệng, anh thích nhìn biểu hiện này của Vũ Văn Thành… Vẻ mặt chán ghét, càng chán ghét thì càng kiêng kỵ, càng kiêng kỵ nghĩa là càng sợ, càng sợ nói rõ ra là hắn không chắc chắn.
Mặc Tử Hiên đưa ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Hân Đồng.
Mặc Tử Hiên đưa ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Hân Đồng, nhếch đầu mày.
“Đột nhiên ratas muốn nhìn thấy một người nên tôi đến, đúng lúc gần đây tâm trạng căng thẳng, cho nên tìm anh chơi, sao, anh cũng hứng thú với việc đánh bạc?”
Mỗi nghĩ Mặc Tử Hiên thốt ra thứ giọng điệu này, Diệp Hân Đồng đã cảm thấy anh có âm mưu quỷ kế gì.
Diệp Hân Đồng lạnh nhạt nhìn Mặc Tử Hiên, quả nhiên khuôn mặt gây chết người không cần đền mạng, chỉ có điều, so với quỷ dữ hắn còn tà ác hơn.
“Chơi? Lúc còn chơi được thì chơi cho nhiều chút, đến khi vào quan tài muốn chơi cũng không được nữa.” Diệp Hân Đồng châm chọc.
Trong nháy mắt, Mặc Tử Hiên nhìn vào ánh mắt Diệp Hân Đồng cảm thấy đau đớn, Diệp Hân Đồng quay đi, cô sẽ không bị hắn lừa nữa, hắn diễn kịch quá tốt.
“Chúng ta lên thôi”
Vũ Văn Thành bước lên du thuyền, ở thuyền có rất nhiều gương mặt quen thuộc, ví như Đinh Đinh Đang, ví như Đề Na.
Lúc này Đề Na đang rúc trong ngực Vũ Văn Quốc giúp hắn chơi bài, rõ ràng Vũ Văn Thành thấy Đề Na ra dấu tay thông báo bài của Vũ Văn Quốc cho người khác.
Vũ Văn Thành đang định không khách khí đến kéo Đề Na ra.
Nhưng Diệp Hân Đồng đã kéo anh lại.
“Sếp, anh luôn tính táo, sao lúc này lại kích động như vậy, bây giờ anh kéo Đề Na ra, cô ta khẳng định là không thừa nhận, anh trai anh cũng sẽ không ý thức được bị người khác chơi bẩn, bây giờ chúng ta ghi hình lại, lúc về phân tích cho anh ấy thấy, bây giờ chịu mất một số tiền nhỏ, nhưng có thể giúp anh trai anh thức tỉnh.” Diệp Hân Đồng phân tích bằng nghiệp vụ cảnh sát.
Quả nhiên người trong cuộc mơ hồ, kẻ đứng xem sáng suốt.
Vũ Văn Thành lấy điện thoại di động của mình, kín đáo quay camera, Diệp Hân Đồng tựa vào người anh che dấu.
Đột nhiên Đinh Đinh Đang đứng chắn trước mặt họ.
“Các người tính bao giờ sẽ kết hôn?” Đinh Đinh Đang nhíu mày hỏi.
Diệp Hân Đồng cùng Vũ Văn Thành liếc mắt nhìn nhau “Thành, anh nói chuyện riêng với cô ấy, em ở kia chờ anh, đừng làm ra chuyện gì như mang thai nữa, em sẽ không buông tha anh” Diệp Hân Đồng cố ý dịu dàng nói.
Cô vụng trộm lấy điện thoại của anh, ra vẻ nghịch điện thoại nhưng thực ra là đang quay phim.
Vũ Văn Thành biết Diệp Hân Đồng muốn đánh lạc hướng Đinh Đinh Đang.
Anh đứng lên, đi về phía boong thuyền.
Đinh Đinh Đang lập tức đuổi theo.
“Mùng 5 tháng sau tôi kết hôn, nhưng không định mời cô, bởi vì tôi không quen biết cô, cô còn muốn hỏi gì nữa?” Lên đến boong tàu, Vũ Văn Thành quay ngoắt lại phía Đinh Đinh Đang, lạnh lùng nói.
“Tôi sẽ không để cho các người kết hôn, bởi vì tôi đã chấm anh” Đinh Đinh Đang kiên định nói, cô bước mấy bước đến trước mặt Vũ Văn Thành.
“Em thích anh, cho nên anh chỉ có thể là của em, đây là lần cuối cùng em cảnh cáo anh, nếu không, đừng trách em khách khí” Đinh Đinh Đang nói những lời này rõ ràng là uy hiếp, nhưng Vũ Văn Thành chẳng sợ.
“Tôi đã chờ hơn chục năm để đến được ngày kết hôn này, kể cả cô có kề dao vào cổ, tôi cũng vẫn kết hôn, đừng có ngây thơ như vậy, xem ra tuổi của cô cũng không nhỏ, hết tuổi mộng mơ rồi hãy tìm người tốt mà lấy đi.”
Vũ Văn Thành vừa dứt lời liền cảm thấy thắt lưng hơi lạnh, Đinh Đinh Đang dí một cây súng lục vào thắt lưng anh.
“Hôn em đi” Đinh Đinh Đang ra lệnh.
Vũ Văn Thành nheo mắt nhìn cô, không nhúc nhích.
“Hôn em, có nghe em nói gì không?” Đinh Đinh Đang hơi tức giận.
Vũ Văn Thành cầm họng súng của Đinh Đinh Đang, rời nòng súng lên đầu mình “Muốn nổ súng thì nổ vào đây này”
Nói xong, anh xoay người, không hề sợ Đinh Đinh Đang sẽ nổ súng thật.
Đinh Đinh Đang bĩu môi, bấm điện thoại di động.
“Đứng lại, nếu anh đứng, em sẽ cho anh biết một bí mật lớn” Đinh Đinh Đang gọi.
Vũ Văn Thành hơi sửng sốt, quay người lại, nhìn Đinh Đinh Đang như đang uất ức “Bí mật gì?”
“Anh đồng ý với em sẽ không cưới Diệp Hân Đồng, em sẽ nói” Cô cố tình gây sự.
Vũ Văn Thành liếc cô một cái, quay đi.
“Này, anh đứng lại.” Đinh Đinh Đang gào lên.
Vũ Văn Thành cũng không quay đầu lại.
……………………………………
Vũ Văn Thành vừa đi, Mặc Tử Hiên đã đến đứng sau lưng Diệp Hân Đồng, chăm chú nhìn cô quay phim.
Trong nháy mắt, anh cướp lấy điện thoại.
“Đây là ý tưởng của ai, có tin tôi xóa bây giờ không, tâm huyết của cô cũng uổng phí.” Mặc Tử Hiên nhếch miệng.
“Trả lại cho tôi” Diệp Hân Đồng đứng lên yêu cầu Mặc Tử Hiên.
“Nói cho tôi biết, bao giờ các người kết hôn, tôi sẽ trả lại.” Mặc Tử Hiên mở điện thoại ra, ngón tay đặt trên phím hủy chờ câu trả lời của cô.
“Mùng 5 tháng sau” Diệp Hân Đồng đành thành thật trả lời.
Mặc Tử H