
hiên Lưu hoàn toàn
đang ngoài cuộc: "Vị này, sao lại có một số phụ huynh không giống phụ
huynh như thế này nhỉ? Phụ huynh của Hồ Bất Động! Mời ngồi, tôi cần nói chuyện
với anh một chút, về vấn đề chí hướng của quý sư điệt đây".
Anh cũng thật không khách khí, kéo ghế đến ngồi, nhưng
vẫn nắm lấy tay của "quý sư điệt" xoa xoa. Khóe miệng thầy chù nhiệm
vừa mới bình phục, không tránh được lại tiếp tục lên cơn co giật. Ông ta ngại
ngùng, chỉ chỉ vào hai cái tay đang gắn chặt khó chia lìa của họ, ra hiệu bảo
bọn họ cân nhắc một chút đến cảm nhận của người khác, thả lỏng tay ra cho ông
ta dễ nhìn hơn.
Đối với ánh mắt ra hiệu của đối phương, anh vẫn coi
như không hiểu, nhìn cô một cái: "Em muốn ngồi không?". Anh kéo kéo
cánh tay cô, ra hiệu cô có thể ngổi trực tiếp lên trên đùi anh. Bời vì chủ
nhiệm lớp của cô thực sự rất dài dòng, anh lo cô sẽ phải đứng một khoảng thời
gian dài.
"Ý! Không... không... không, em đứng… đứng...
đứng là được rồi." Mồ hôi lạnh túa ra khắp người.
"Đúng đúng... đúng., cháu của anh vẫn là nên...
nên... nên đứng... đứng... đứng thì tốt hơn!" Mắt thầy chủ nhiệm sáng long
lanh.
“..." Cô đâu phải là thường xuyên thấy có gh
không chịu ngồi chứ. Đâu thể ngồi lên chân anh được, làm gì mà thầy phải lắp
bắp như vậy chứ.
"Khụ khụ! Chúng ta nói về vấn đề chính. Là thế
này, lần này tôi phải thảo luận với anh về thái độ rất không chú ý giữ gìn và
hành vi không tốt của cháu anh."
"Không chú ý giữ gìn?" Mấy từ nghe rất ngang
tai, anh nheo nheo mắt, nhìn cô một cái. Cô gắng sức cắn chặt môi, lắc mạnh
đầu. Cô thề, cô tuyệt đối không làm việc gì có lỗi với anh.
"Anh nhìn lên cổ bạn ấy đi, đây chính là chứng
cứ. Người ít tuổi thế này, sao có thể làm ra cái việc bại hoại thuần phong mỹ
tục như vậy!" Thầy chủ nhiệm chỉ vào vết thương trên cổ cô, có chỗ sau khi
bị mồ hôi lạnh thấm ướt, bị băng urgo bong ra, để lộ rất rõ vết môi hồng đáng
yêu.
Anh thuận theo ánh nhìn của thầy chủ nhiệm, hướng đến
vết môi anh đích thân lưu lại trên cổ cô, ánh mắt từ từ đưa xuống: "Không
được sao?".
"Đương nhiên không được!" Thầy chủ nhiệm đập
bàn quát, "Con gái nhất định phải biết tự trọng. Không tự trọng, tương lai
người bị thiệt sẽ là mình. Hành vi như thế này là không đúng đắn. Anh và người
nhà anh nên quản bạn ấy tốt một chút!".
"... Ừ, sau này tôi sẽ chú ý." Anh nói.
"Đúng rồi, con gái thì nên được gia đình bảo vệ
tốt một chút..."
"Không 'làm' trên cổ nữa." Anh nói tiếp câu
trên của mình.
"Sao!"
"Anh… anh vừa mới nói gì?" Thầy chủ nhiệm
rất không chắc chắn, không biết vừa rồi mình nghe thấy cái việc trái với luân
lý gì, chỉ đành mặt dày hỏi lại lần nữa. Hồ Bất Động đứng bên cạnh, lập tức bịt
chặt cặp môi mỏng của sư thúc nhà mình.
"Anh... anh ấy nói là, sau này sẽ chú ý, sẽ không
để em chạy lung tung nữa. He he he he...."
“…” Người bị bịt chặt miệng mơ màng nhìn cô.
"Phù... thì ra là thế" Sợ đên mức toàn thân
ướt sũng mồ hôi, ông ta còn cho rằng vết môi trên cổ Hồ Bất Động là bị sư thúc
nhà cô đích thân in lên chứ. Như vậy chẳng phải là quá loạn luân trái đạo rồi
hay sao. "Còn nữa, anh hãy nhìn bài thi này xem."
"Bụp!" Một bài thi điểm số chẳng ra làm sao
được thầy chủ nhiệm đập lên bàn ngay trước mặt Hạ Thiên Lưu, khiến người nào đó
hít đầy một mồm khí lạnh, nhất thời cảm thấy không thể đứng yên được.
"Câu hỏi cuối cùng, là câu hỏi khó tôi đưa ra,
trên cơ bản học sinh lớp này không ai trà lời được. Bạn Hồ không trả lời được
thì cũng không quá nghiêm trọng. Nhưng anh xem, cháu anh viết gì lên trên
này!"
“…” Anh cầm lấy bài thi, lướt qua đến câu hỏi cuối
cùng.
“Anh ấy yêu thân thể của em? Anh ấy yêu tâm hồn của
em? Anh ấy yêu thân thể của em? Anh ấy yêu tâm hồn của em? Thầy giáo, thầy nói
xem, anh ấy yêu thân thể em hay là yêu tâm hồn em? Hu... anh ấy chắc chắn chỉ
yêu thân thể em!"
"... Em... Em chỉ là không để ý thời gian, lúc đó
giám thị thu bài nhanh quá, em không kịp lấy bút để xóa đi, cho nên…” Cô âm ức
giải thích.
"... Cho nên, em chính là bởi vì cái vấn đề dở hơi
này nên mới giận dỗi?"
"...Em..."
"Bây giờ biết đáp án rồi chứ?" Anh nhìn về
phía cô một cái.
Cô nâng chiếc máy tính trong tay lên, gắng hết sức gật
đầu thật mạnh. Phức tạp gì, trắc nghiệm tâm lý gì, đều đi chết hết đi! Đúng là
những thứ còn đáng ghét hơn cả số mệnh! Anh hài lòng nhướn nhướn mày lên, cảm
thấy chẳng có lời nào để nói với thầy chủ nhiệm chẳng hiểu chuyện gì, đang ngồi
trước mặt. Thế là anh đứng dậy, chuẩn bị cáo từ. "Đợi, đợi chút, phụ huynh
bạn Hồ, vấn đề này vẫn chưa giải quyết xong mà!"
Anh không kiên nhẫn nữa, nhăn nhăn mày: "Vấn đề
vớ vẩn thế này, đến cô ấy cũng hiểu rổi, ông vẫn không hiểu sao?" Người
ngu độn như thế này, làm gương cho người khác thế nào được. Chẳng qua cũng chỉ
vì có những thây giáo như ông ta, nên những vấn đề nhỏ nhặt, vớ vẩn mới bị làm
loạn lên, rối tung lên.
"Ai ya?" Sự... sự việc đơn giản vậy sao? Đây
không phải là vấn đề vớ vẩn, chuyện liên quan đến sức khỏe, tâm lý của học
sinh, là vấn đề lớn mà!
"Cơ thể cũng được, tâm hồn