
rên cổ Trần Dương một vệt máu cũng không khiến anh nhăn mày một cái.
“ Người sắp chết cũng không cần biết nhiều làm gì.” Nói rồi cũng không để Trần Dương nói thêm câu nào dứt khoát ấn mạnh xuống.
“ Khoan đã!” Ngay khi Trần Dương quyết định buông tay mặc số phận thì một âm thanh suy yếu vang lên.
Người bịt mặt nhíu mày nhưng cũng chưa vội xuống tay tiếp quay lại nhìn cô gái trên giường vừa lên tiếng.
“ Thả anh ta đi, không cần giết anh ta.” DTN suy yếu lên tiếng.
Người bịt mặt lạnh lùng nói: “ Cô không có quyền ra lệnh cho tôi. Tôi cũng không phải đến cứu cô.”
DTN mặt tái nhợt ngạc nhiên nhìn người bịt mặt, hồi lâu mới cắn răng nói:
“ Anh không phải cứu tôi nhưng cũng sẽ không giết tôi phải không?”
“ Đúng vậy.”
“ Tôi có giá trị với anh?”
“ Đúng.”
“ Vậy nếu bây giờ tôi chết?”
“ Cô dám.”
“ Dám hay không anh thử liền biết. Mạng là của tôi, muốn sống hay chết
là do tôi quyết định. Nếu anh giết anh ta, cái anh nhận được sẽ là xác
của tôi.” DTN nhếch môi khinh thường nói với người bịt mặt.
Nghe DTN nói vậy không chỉ khiến người bịt mặt ngạc nhiên mà ngay cả Trần Dương cũng vậy.
“ Không cần cô cứu tôi, tôi có chết cũng không liên quan cô. Tôi cũng sẽ không cảm ơn cô.” Trần Dương lạnh lùng nói.
DTN cũng không vì vậy mà rút lại lời đã nói, cô nhìn về phía Trần Dương nhàn nhạt nói:
“ Không cần cảm ơn tôi, là tôi nợ anh, sau này chúng ta không ai nợ ai.
Nếu sau này anh có rơi vào tay tôi thì những gì hôm nay tôi phải chịu sẽ hoàn trả lại anh gấp bội.”
Người bịt mặt nghe hai người nói chuyên vẫn không lên tiếng tựa như đang cân nhắc lời của DTN.
Một lúc lâu không thấy người bịt mặt lên tiếng khiến DTN cảm thấy uy
hiếp của mình không làm khó anh ta thì anh ta mới cất giọng:
“ Thật lâu chưa có ai uy hiếp tôi. Cô là người đầu tiên…” lời nói lạnh
lùng, ánh mắt cũng thật lạnh khiến DTN phát run “ không chết”
Nói rồi, người bịt mặt dùng chuôi dao đập lên gáy Trần Dương khiến anh
ngã xuống bất tỉnh. Không để ý đến vẻ mặt sợ hãi của DTN, anh ta tiến
đến bế DTN rời khỏi đó.
Người đó cùng DTN đi rồi, lúc này đằng sau cánh cửa gỗ sau lưng Trần Dương mới có người bước ra.
“ Tiểu thư.” Trần Dương cũng không ngạc nhiên quay đầu lại, lặng lẽ lau đi vệt máu trên cổ, mày cũng không nhíu lên tiếng.
“ Anh tạm thời tránh đi một thời gian, mọi chuyện ở đây đã có tôi lo
rồi. Gần đây đã có người nghi ngờ lai lịch của anh, tốt nhất là vẫn nên
cẩn thận, bây giờ vẫn chưa phải lúc anh có thể xuất hiện được.”
Dừng lại một lúc, trên mặt Dương Mỹ thoáng qua một nét mệt mỏi và bất
lực “ Tiền tôi đã chuyển vào tài khoản cho anh rồi, vé máy bay anh hãy
tự mua đi, muốn đến đâu cũng được không cần phải nói với tôi, sau này
nếu có thể cũng không cần phải trở lại đây nữa. Đến một nơi nào đó thật
xa, lấy vợ, sinh con. Anh cũng nên có cuộc sống của riêng mình, cuộc
sống hiện tại không thích hợp nữa, cũng…rất mệt mỏi.”
Nói rồi cũng không để Trần Dương phản ứng, Dương Mỹ bước ra khỏi phòng.
“ Cô cũng rất mệt mỏi mà, phải không? Chúng ta đều không muốn sống như
vậy, chúng ta đều có quá khứ từng bị tổn thương, cuộc sống hiện tại vốn
dĩ không phải điều chúng ta muốn. Nếu đã vậy…nếu đã vậy tại sao cô còn
muốn cố chấp với nó. Cô khuyên tôi từ bỏ, nhưng…chính bản thân cô cũng
đâu có thể từ bỏ được.” Trần Dương lần đầu tiên nắm lấy bả vai mảnh
khảnh của Dương Mỹ, giọng nói kiềm nén có chút run rẩy của anh vang lên, ngay cả bàn tay đang nắm vai cô của anh cũng khẽ run.
Dương Mỹ mỉm cười lạnh nhạt, quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt anh nói:
“ Trần Dương, anh không như tôi. Anh là Trần Dương chứ không phải Trần
Nam. Trần Nam đã chết nhưng Dương Mỹ thì không. Anh có thể bỏ xuống được mọi thứ nhưng tôi thì không. Có phải điều tôi muốn hay không thì quan
trọng gì chứ, trên đời cũng không có nhiều cái theo ý muốn của mình. Mỗi người chúng ta đều có gánh nặng của mình, không phải tôi cố chấp với nó mà là không thể cũng như không đủ khả năng buông nó. Cho nên, anh đi
đi. Quên mọi chuyện và bắt đầu lại từ đầu.” Nói rồi Dương Mỹ gạt bàn tay đang nắm vai mình ra quay đi.
Lần này, Trần Dương cũng không ngăn cản cô nữa, anh chỉ đứng đó, lặng đi nhìn theo bóng dáng mảnh mai, đơn độc của cô. Trái tim, từng chút, từng chút cảm thấy đau đớn, trống rỗng.
“ Vẻ bề ngoài chỉ là cái vỏ bọc của con người mà thôi, người ta dùng nó
để che đi bản chất xấu xa thật sự của mình. Cho nên, xấu hay đẹp thì có
quan trọng gì, người ta nói anh xấu là anh tưởng mình xấu thật sao. Vậy
nói anh giống chó anh cũng nghĩ mình là chó sao. Ngu ngốc, ngay cả chút
bản lĩnh bỏ qua dư luận mà sống cũng không có mà cũng muốn trả thù,
người như anh, bị như vây cũng đáng.”
“ Nếu muốn trả thù người ta thì trước hết phải trả thù chính bản thân
mình. Bởi vì nếu không phải do anh quá vô dụng thì bọn họ đã không thể
khiến anh tổn thương, cũng không thể cướp đi những thứ anh trân trọng.”
“ Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình. Nếu lần này anh chết
thì không sao, nhưng nếu anh hại chết bọn họ, chính tay tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết.”
“ Mỗi