
ô, cảm thấy sự ngọt ngào của cô, đương nhiên cũng cảm nhận được mùi kem nhàn nhàn.
Tiểu An trừng mắt, không biết nên phản ứng gì?
Nghị Nghị hôn cô nha, cô nên làm cái gì bây giờ?
Cảm giác giống như không sai, anh ta cường thế hôn, Tiểu An có phần kinh hoảng, nhưng đối mặt với anh ta, cô rất nhanh tỉnh táo, thậm chí lúc anh ta bắt đầu hôn cô, cô không tự chủ được giật giật đầu lưỡi.
Động tác cô lần này gần như chủ động để cho Bùi Tử Nghị điên cuồng hơn, anh ta bắt đầu nhẹ ngàng đem Tiểu An mang đi, hôn môi cô, yêu thương cô.
Tiểu An có phần sợ hãi, đúng là cô không có ngăn cản anh ta, trên thực tế, Bùi Tử Nghị đã để cho cô ngây người như vậy, không biết phản ứng như thế nào.
Nghị Nghị đều không nói lời nào, chỉ là vẫn hôn cô, thậm chí vài lần lần mò cô, tuy nhiên cực kỳ thoải mái, cứ như Nghị Nghị kỳ quái như vậy thật tốt.
Môi Bùi Tử Nghị bắt đầu hôn lên cổ cô, đôi má, nhưng ta vẫn tùy ý vuốt ve, từ eo đi tới mông, mang theo một loại cảm xúc gãi ngứa, để cho Tiểu An cảm thấy thân thể nóng lên.
Thật kỳ quái nha! Thật sự rất kỳ quái, baba cùng mẹ sẽ như vậy sao? Đúng là kỳ thật... Thật thoãi mái nha.
"Tiểu An...Tiểu An..."
"Nghị Nghị..." Cô nhẹ nhàng lên tiếng mang theo tiếng thở dốc, mang theo trong tiếng nói. Đêm nay quá điên cuồng, tiếp xúc như vậy, chính Tiểu An không hề nghĩ ngợi nhiều.
Bùi Tử Nghị đã không thể thu tay lại, anh chỉ có thể theo phản ứng thành thục của bản thân mình tiếp tục kéo dài, tiếp tục yêu cô.
"Oanh--"
Sét lại đánh ngoài cửa sổ, tia chóp lần này lại chiếu sáng vào bên rong, Bùi Tử Nghị dừng tay, anh ta thở hồng hộc, chống đỡ đứng dậy, nhìn thân thể cô gái phía dưới.
Tiểu An...
Tiểu An cũng thở hổn hến, toàn thân dường như hơi phát run, ánh mắt cô cực kỳ mê ly, cực kỳ vô tội, giống như chịu được sự kinh sợ rất lớn.
Đáng chết! Anh ta làm sao có thể làm chuyện như vậy với cô? Đáng chết! Thật sự đáng chết!
Bùi Tử Nghị lui ra một bên, không dám tin bản thân mình lại làm ra chuyện như vậy, Tiểu An đơn độc thanh khiết như vậy, đáng yêu như vậy! Anh ta thật sự là đáng chết!
Anh ta đau khổ đánh bản thân mình một quyền, nổi giân gầm lên một tiếng, "A--"
Phản ứng như vậy làm đe dọa đến Tiểu An, cả người tay chân luống cuống, không biết nên làm cái gì bây giờ, cũng ngồi nhìn Bùi Tử Nghị.
Bùi Tử Nghị đứng lên, cái gì cũng không nói liền đi ra ngoài phòng Kỹ Xão An, Tiểu An bỉu môi, cuối cùng cô cũng nhảy xuống giường cùng ra ngoài.
Nghị Nghị giống như đang tức giận...
Đi đến phòng khách, thấy Bùi Tử Nghị cong chân ngồi trên cửa sổ uống rượi, Tiểu An cũng không từ bỏ, cả người đứng vặn ngón tay bên cạnh, không biết nên làm cái gì bây giờ?
Làm sao bây giờ? Nghị Nghị nổi nóng...
Bùi Tử Nghị nhìn cô một cái, bình tĩnh rất nhiều, "Tiểu An, em đi ngủ trước đi!"
"Không nên tức giân..."
"Anh giận bản thân anh, không phải giận em, đi ngủ đi!" Anh ta giữ khoảng cách với cô, bức bản thân mình không cho phép gần gũi cô chút nào, sợ nghe thấy mùi hương trên người cô, vừa nhìn thất khuôn mặt tươi cười , anh ta lại lần thứ hai không khống chế được.
Tiểu An ngoan ngoãn ngồi ở ghế sofa, không có trở về phòng ngủ.
Một đêm đó, bọn họ cứ như hai người bạn giúp đỡ lẫn nhau, mãi đến khi Tiểu An ngủ trên ghế sofa, anh ta mới ôm cô trở về phòng.
Bùi Tử Nghị nghĩ muốn, chuyện như vậy không thể phát sinh thêm một lần nữa, anh ta không thể không khống chế mình như vậy được, thương tổn đến Tiểu An thì làm sao bây giờ? Nếu thương tổn đến Tiểu An, tuyệt đối anh ta sẽ không tha thứ bản thân mình.
Có lẽ Jayson nói không có sai, đem Tiểu An mang theo bên người sớm muộn gì cũng sẽ không khống chế được, có lẽ anh ta nên dời đi sự chú ý của bản thân mình, không cần chú ý đến Tiểu An như vậy, có lẽ anh ta nên tiếp nhận Đại Nị, có lẽ...
"Tiểu Nghị, ba có chuyện muốn nói với con."
"Có chuyền gì? Ba."
"Gần đây con có vẽ thường cùng với Tiểu An ở chung một chổ đúng không?
"Đúng vậy! COn thật sự thích Tiểu An!"
"Có phải con sợ nhà họ Kỹ không giúp nhà họ Bùi chúng ta việc kinh doanh, mới miễn cưỡng bản thân mình cùng Tiểu An cũng nhau vui chơi đúng không?"
"Ba, ba có thể đi viết kịch bản được rồi! Thực phấn chấn. Ảo tưởng, mới không phải, con thật sự cực kỳ thích Tiểu An, nói không chừng về sao Tiểu An có thể làm con dâu của ba."
"Tiểu Nghị, cô gái như Tiểu An thật sự thích hợp với con sao?"
"Bất kể cô ta có thích hợp hay không, con liền thích."
"Tốt, đã nói thích, cô ta có hiểu thích là như thế nào không? Cô ta có biết con thích cô ta không? Trái lại, tâm trí cô ta như vậy có thể đi thích một người sao?"
"Điều này quan trọng sao?"
"Tiểu Nghị, con đã học Đại Học, con cũng phải vì tương lai của bản thân mình suy nghĩ cẩn thận, Tiểu An là cô gái cực kỳ ngoan, nhưng đời này cô ta không có khả năng trở thành người bình thường, trở thành một người bầu bạn bình thường."
"Đó không quan trọng, chỉ cần con thích cô ta là được rồi."
Việc đó không quan trọng, việc đó chẳng quan trọng, việc đó không quan trọng...
Anh ta đã từng nghĩ như vậy--anh ta thích Tiểu An là được rồi, Tiểu An hiểu hay không cái gì g