
ọi là thích, điều này không quan trọng, nhưng mà hiện tại, anh ta đã không nghĩ như vậy rồi!
Anh ta không thể yêu cầu xa vời Tiểu An biết được cảm tình của anh, thậm chí cũng không thể phát tiết tình cảm của bản thân mình, đơn giản anh ta sợ làm cô bị thương.
Tiểu An yếu ớt như vậy, nhỏ nhắn như vậy, không cho phép chịu bất cứ tổn thương nào, không cho người khác gây cho anh ta áp lực cùng cô ta, mà là anh ta yêu cầu đối với bản thân mình.
Sau ngày đó, Bùi Tử Nghị không còn một tấc cũng không rời đi theo cô như vậy, chỉ sợ còn môt chổ như vậy, lại tái diễn cảnh tượng như đêm đó.
Tiểu An lại bắt đầu những ngày ở nhà cực kỳ buồn chán, nhưng mà không dám chạy loạn, lạ nước lạ cái, không biết ai có thể dẫn theo cô?
Nghị Nghị, rất bận... Mấy ngày nay đều không thấy anh ta, nghĩ rất muốn Nghị Nghị!
Nghị Nghị lại vẫn đang tức giận sao?
Tiểu An ngồi trước Tv xem phim hoạt hình, cô ta nghe không hiểu tiếng anh, lại nhìn xem hình ảnh, có thể đại khái hiểu được chút ý, sau đó bật cười.
Nhưng mà không cười được vài tiếng, nụ cười lại biến mất, cô nhìn ra hướng cửa, thật hy vọng nhìn thấy Bùi Tử Nghị trở về, thấy anh ta mang theo một túi kem, hai người sẽ cũng nhau chia sẽ.
Nhưng mà, không có...
Đột nhiên, ngoài cửa truyên âm thân tiếng mở khóa, Tiểu An thật cao hứng, nhảy dựng lên, chạy ra hương cửa, cửa vừa mở ra, là có thể thấy Bùi Tử Nghị, "Nghị Nghị..."
Trên mặt Bùi Tử Nghị lộ ra nụ cười, nhưng lại lập tức che đi, dường như mới vừa làm chuyện xấu nên cảm thấy bối rối. Làm chuyện xấu...
Không sai, hiện tại anh ta lại làm chuyện xấu-- trong lòng yêu thích cô bé này, đêm này lại tiếp nhận Đại Nị, cùng cô đi hẹn hò.
Ăn bửa tối, xem phim, tản bộ, dọc đường đi nghe cách Đại Ni nói năn tao nhã, nhìn cô ta dáng vẽ tự nhiên, trong lòng lại cảm giác nhàm chán cực kỳ, quả nhiên không thèm nói nhiều đến nữa câu.
Đại Ni là cô gái xinh đẹp, nhưng mà không lọt nổi vào mắt xanh của anh ta, anh ta không tự giác lấy Đại ni so với Tiểu An ai khá hơn, Tiểu An không một dạng thắng, nhưng mà anh ta lại yêu thích Tiểu An hơn, "Sao vẫn còn chưa đi ngủ?"
"Đợi Nghị Nghị..."
"Bảo em đi ngủ đúng giờ, lại vẫn xem phim hoạt hình đến trễ như vậy, như vậy không ngoan nha."
"Thực xin lỗi..."
"Nhanh đi ngủ..."
Lúc này, tiếng chuông cửa truyền đến phía sau, Bùi Tử Nghị có phần kinh ngạc, ánh mắt Tiểu An cũng tò mò nhìn.
Bùi Tử Nghị mở cửa, ngoài cửa chính là Đại Ni! Anh ta có phần kinh ngạc,không biết làm sao, hiện tại trước mặt Tiểu An, mặc kệ Tiểu An có hiểu hay không, anh ta đều theo bản năng có phần hoảng hốt.
Mà Tiểu An đương nhiên cũng nhìn thấy cô nữ sinh xinh đẹp kia, trên tay cô cầm một cái áo khoác, đứng ở ngoài cửa, thật đẹp...
Đến nổi Đại Ni, lại thấy Kỹ Xảo An đứng phía sau Bùi Tử Nghi, trên mặt ban đầu tươi cười liền cứng ngắc, thực không thể tin được nhìn thấy bạn tốt trong miệng Bùi Tử Nghị, đã vậy còn trễ thế này vẫn còn xuất hiện ở trong nhà Bùi Tử Nghị.
Quay nhiên, cái cô gái này tuyệt đối không phải là bạn tốt của Bùi Tử Nghị, mà con nghe nói, đầu óc của cô không được bình thường..."Tử Nghị, cảm ơn áo khoác của anh, em đem áo khoác trả cho anh."
Cau mày, vừa rồi cô gái này nói lạnh, anh ta chỉ có ý tốt cởi áo khoác của mình cho cô, hơi chút phong độ, anh ta nói cô có thể không cần đưa lại, có thể đến trường học đưa lại cũng được.
Trên thực tế, cho cô ta chạm vào y phục, đại khái anh ta cũng không muốn mặc lại.
Hiện tai mới sau hẹn hò khoảng một tiếng mà cô đã đưa tới như vậy, chứng tỏ cô căn bản theo dõi anh ta, thậm chí trả áo trước mặt anh ta lúc Tiểu An đang đứng trước mặt: Tiểu An nếu không hiểu ý nghĩa trong này, căn bản anh ta là có lý do hoài nghi ý cô vừa nói, cô còn có mưu đồ khác.
Trên thực tế, Bùi Tử Nghị đã đoán đúng rồi, chỉ là trong phòng còn có cô gái khác đều này không có trong phạm vi dự liệu của Đại Ni--Cô vốn tính theo dõi anh ta, đem áo khoác trả lại cho anh ta, sau đó hợp lẽ ngủ lại qua đêm.
Hiện tại không được!
Cô gái này, cái Tiểu An ngu ngốc này, cô nhớ kỹ. "Em đi về trước đây. Gặp lại."
Đóng cửa, tay Bùi Tử Nghị cầm áo khoác, rõ ràng không làm chuyện gì xấu, lại cảm thấy có phần áy náy, nhìn Tiểu An, cô vẫn như cũ trên mặt không phát sinh chuyện gì. "Đại Ni, em biết."
"Cô ta thật đẹp..."
"Em càng xinh đẹp hơn."
Sau đó, cứ như vậy Tiểu A không biết nói gì nữa rồi.
Tử Nghị nhìn cô: Trong lòng thở dài một hơi, thở dài thật mạnh. "Tiểu An, tuy biết em không hiếu, nhưng mà nếu em nguyện ý hỏi anh cô gái kia là ai? Vì sao đi theo anh? Anh sẽ rất vui vẽ."
"Nghị Nghị..."Tiểu An không hiểu, thật sự không hiểu, cái này thật khó, cái này so với bản thân mình học mặc quần áo, ăn cơm, tắm rửa vẫn còn khó hơn ngàn vạn lần.
Trên thực tế, Tiểu An không biết trên vấn đề tình cảm này, đến cả người bình thường cũng không có biện pháp hiểu biết, chỉ là Tiểu An có cảm giác mũi mình hơi ê ẩm, cổ họng chát chát. Trong lòng khổ sở, cô có một loại cảm giác cực kỳ xa lạ trầm trọng chiếm cứ trong lòng, thật là khó chịu.
Thật là khó chịu... "A..." Cô bé bị té trật chân rồi.
"Ngu ngốc té ngã! H