
n
công.
Uriko bắt đầu đánh với Shenlong, ngón tay Quân trên bàn phím nhanh nhẹn
thao tác, do tập trung mà không hề hay biết có một chiếc bóng cao lớn
đang đổ trên người mình.
“Uống cà phê đi này!” – Vừa nói Huy vừa đặt li cà phê sữa đá mới mua
xuống bàn máy tính. Anh vừa trở về từ một lò ren để đặt sắt, sẵn tiện
mua luôn cho Quân một li cà phê.
Quân ậm ừ, tiếp tục chơi game bằng một tay, tay kia cầm li cà phê uống
một ngụm rồi liếm môi trông rất ngon lành. Vị đắng và ngọt hài hòa quyện vào nhau, nuốt xuống rồi vẫn còn cảm giác nơi đầu lưỡi, hương thơm
quyết rũ lấp đầy khoang mũi phập phồng làm đầu óc trở nên thoải mái hơn.
“Dì không định kiếm việc gì làm à?”
Kéo một chiếc ghế ngồi cạnh Quân, Huy vừa mồi một điếu thuốc vừa hỏi trong khi người nhoài ra xem Diệu phía ngoài đang làm gì.
“Thì ngày nào chẳng làm việc.”
Quân đáp hờ hững, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính.
“Việc gì?”
Huy lập tức thu lại cái nhìn đang dành cho Diệu mà chăm chú quan sát
Quân, giọng cao vút ngạc nhiên. Ngày nào anh cũng thấy cô ở đây, có bao
giờ nghe thấy ai nói gì đến chuyện cô đi làm.
“Có cái việc đi chơi mà ngày nào cũng làm đó. Mệt thôi rồi!”
Quân tỉnh bơ trả lời trong khi tay liên tục thao tác trên bàn phím.
Huy nín thinh, chả biết nên cười hay nên khóc với nhỏ dì quái dị này. Từ tính cách đến suy nghĩ đều quái dị! Chẳng thế mà ở cái khu “nửa cây số
ăn chơi” này, Quân được ưu ái gọi bằng cái tên “người cõi trên”.
Huy hơn Quân một giáp, có thể nói là đã chứng kiến cô từng bước lớn lên, từng nựng cô khi cô còn đỏ hỏn, cũng từng cõng cô đi mua quà bánh, có
khi chở cô đi học. Anh nhớ rõ cô là một đứa trẻ ương bướng, thậm chí còn rất phá phách. Đối với mọi thứ đều yêu ghét rõ ràng, một khi đã thích,
cô nhất định sẽ giữ bên mình, cái gì không vừa mắt lập tức đá văng đi
thật xa. Năm 2008, anh xuống thành phố học nghề, đến khi trở về bắt gặp
cô trong một tính cách hoàn toàn lạ lẫm.
Còn đang suy nghĩ thì chợt tiếng cười giòn dã và tiếng vỗ tay chan chát
của Quân vang lên bên cạnh làm Huy giật mình. Không cần nhìn cũng biết
lí do khiến cô khoái trí như vậy. Lại còn chẳng phải vì đã giết được
Shenlong sao?
Sau mỗi lần đánh thắng Senlong, Quân luôn nhường máy. Lần này thay vì
đứng sang một bên xem người khác đánh, cô bất ngờ dùng chân mình làm đà
đẩy chiếc ghế lăn về phía cửa.
Huy đang ngồi trên ghế lập tức đứng bật dậy.
Diệu đang làm việc cũng đông cứng người mà trợn mắt nhìn theo.
Ra khỏi cửa là một bậc tam cấp, chiếc ghế lăn với tốc độ này thì rất có thể Quân sẽ té nhào xuống đó.
Nhưng những điều hai anh em họ Đỗ lo lắng đã không thành sự thật. Ghế
vừa lăn đến cửa Quân đã nhảy qua bậc tam cấp, tiếp đất bằng hai chân nhẹ nhàng. Chiếc ghế đứng chững lại ngay ngưỡng cửa, xoay tròn rất nhiều
vòng mới dừng lại.
“Ai đánh tiếp thì đánh đi! Về đây”
Đứng ngoài sân, Quân vẫy vẫy tay với hai người cháu còn chưa kịp hoàn hồn rồi đi nhanh đến chỗ chiếc LX màu xanh đen của mình.
Giữa cái nắng hè chói chang, con LX biển số 0138 kiêu hãnh xé gió lao về phía trước.
Quân là con một trong một gia đình làm nông. Gia đình cô có một nông
trường cà phê tương đối lớn trên Buôn Mê Thuật. Ba mẹ cô dù mượn người
làm nhưng vẫn ở trên đó giám sát. Khi còn bé cô được gửi ở nhà bà con,
đến năm 18 tuổi thì chính thức về nhà sống một mình. Có người cho rằng
cô rất cô đơn và thiếu thốn tình cảm. Nhưng cô tuyệt đối không có cảm
giác như thế. Việc sống một mình đã huấn luyện cô thành người chịu đựng
sự cô đơn một cách hoàn hảo. Không như những cô gái cùng tuổi mỗi khi ở
một mình thường mơ mộng hay suy nghĩ lung tung, cô dành phần lớn thời
gian để ngủ và hầu như ít khi suy nghĩ về một điều gì quá lâu. Với cô,
một mình không phải là một trạng thái, mà là một thói quen.
Cái nắng mùa hè đánh bóng chiếc LX xanh đen.
Trên mặt đường phía xa xuất hiện những vũng nước ảo giác.
Quân về đến nhà trời đã gần trưa, cái nắng gay gắt khiến da cô có cảm
giác bỏng rát. Nắng vàng vọt vén rèm cây, hùng dũng thiêu đốt mặt đất.
Tiếng ve vang lên rền rỉ như sợ người ta quên mất sự tồn tại của chúng.
Căn nhà sơn trắng nằm trong một con hẻm vắng người im lìm cánh cửa đóng
phảng phất sự cô liêu. Không gian ngoài tiếng ve cũng chỉ có tiếng ve.
Ung dung tiến về phía cửa, Quân vừa đi vừa huýt sáo, tay tung tung chùm chìa khóa nhà.
Sớm không bằng đúng lúc, ngay khi cô vừa đến trước cửa toan tra chìa vào ổ thì cánh cửa mở ra, đập thẳng vào trán cô một cái đau điếng.
Trong nhà có người?
Quân ôm cái trán nhức nhối của mình, ngơ nhác nhìn bà Nguyễn đang đứng
sau cánh cửa. Đúng ra giờ này mẹ cô phải đang ở nông trường cà phê trên
Buôn Mê Thuật với ba cô. Sao giờ này lại xuất hiện ở đây?
“Đi đâu về vậy?”
Không hề áy náy trước cú va chạm trời giáng mà mình là nguyên nhân, bà Nguyễn thản nhiên hỏi.
“Xuống nhà Diệu”
Quân cũng chẳng mong nhận được lời xin lỗi hay quan tâm từ mẹ mình. Cô
nhún vai đồng thời đi vào nhà, đến ngồi “phịc” xuống ghế sofa, tay cầm
điều khiển mở TV.
Theo ngay phía sau cô, bà Nguyễn đến ngồi vào vị