
, Quỳnh Lam, Biết là sẽ khổ lắm, cố chịu đựng nhé.
-Mẹ! Con ngủ nhé!
Quỳnh Lam tựa đầu vào vai mẹ Ly, gục ngủ. Cô biết là trong vòng một tháng
tới, sẽ chẳng có ai bên cạnh cô cả…phải tự cố gắng thôi!
Mẹ Ly vòng tay ôm lấy bờ vai bé nhỏ của Quỳnh Lam. Con gái nhỏ, hãy vì tương lai của mình nhé…
———
Máy bay đã thông báo hạ cánh, những tiếng va đập do vali được lấy xuống, cảm giác thật ồn ào!
-Quỳnh Lam, xuống thôi.
Mẹ Ly lay nhẹ vai Quỳnh Lam, cô vẫn còn đang ngủ rất say.
-Mẹ! Sao nhanh vậy?
Mắt mở nhỏ để quen với thứ ánh sáng được hắt từ cửa sổ và đèn.
-Quỳnh Lam, nhanh lên, mọi người ra hết rồi!
Mẹ Ly kéo tay Quỳnh Lam đứng dậy, ra làm giấy tờ.
Bước ra khỏi phòng soát vé, cái lạnh buốt của xuyên vào da Quỳnh Lam làm cô khẽ run người.
Hà Nội, mùa đông lạnh dù không có tuyết. Quỳnh Lam với lấy chiếc áo khoác
vắt trên nơi để tay trên vali, mặc vào, chỉ ấm lên được chút xíu.
-Mẹ, ngồi đây một lát được không?
Quỳnh Lam chỉ vào hàng ghế đông người, cô thật sự chỉ muốn thời gian trôi chậm lại. Vì sẽ rất đáng sợ khi bước vào căn nhà ấy…!
-Quỳnh Lam đói không? Con với mẹ lên ăn nhé.
Quỳnh Lam nhẹ gật đâu cười khẽ:
-Trên máy bay con cũng chưa ăn.
-Nhanh nào!
Mẹ Ly kéo lây chiếc vali, cầm tay Quỳnh Lam đi vào thang máy.
-Mẹ ơi, mẹ có ở lại với con không?
Quỳnh Lam ngước nhìn mẹ Ly hỏi.
-Ngốc này, sao mẹ biết được người ta có cho không?
Quỳnh Lam gượng cười, khuôn mặt cui xuống nhìn mũi giày, sao có thể chứ? Họ
muốn tìm khuyết điểm và hành hạ Quỳnh Lam thì sao có thể để mẹ Ly ở lại
chứ?
-Mẹ, con ăn cơm sườn.
Ngước mắt lên, cười tươi một cái, Quỳnh Lam, đừng để mẹ Ly lo lắng chứ? Không phải đã lớn rồi sao? Ngôi nhà lớn với kiến trúc khá truyền thống. Như tách rời riêng biệt khỏi thế giới hiện đại.
-Mẹ, đến rồi, con bấm chuông nhé!
Quỳnh Lam đưa tay lên bấm chuông, dù đã nói chuyện ở trong máy báo nhưng vẫn phải đợi một lúc mới thấy Vương Huyền ra mở cửa.
Liếc dọc liếc ngang, cuối cùng, ánh mắt Vương Huyền trở lại nhìn mẹ Ly, cao giọng nói.
-Cô rảnh nhỉ?
Nói thật, mẹ Ly cũng chẳng ưa cái kiểu thái độ của cháu gái, gặp người lớn
không chào mà như vậy. Nhưng cũng chẳng có thời gian chấp với trẻ con:
-Cô đưa Quỳnh Lam đến!
Cường Huyền vờ che miệng liếc liếc sang Quỳnh Lam nhếch mép cười rồi woa lên một tiếng:
-Không phải không có nhà nên đến đây chứ?
Quỳnh Lam chống tay vào hông, nhìn thẳng vào mặt Vương Huyền.
-Không phải nhà chị còn đòi em ở cùng sao? Hay giờ muốn em đi?
Không phải Quỳnh Lam tới đây để cho những người ở đây chà đạp. Muốn sống cùng Quỳnh Lam à? Đơn giản lắm!
Quỳnh Lam quay sang mẹ Ly cười cười, thật sự cô không muốn vì mình mà mẹ Ly khổ tâm.
-Mẹ, con tự lo được. Nhà rộng như này làm sao không có phòng cho con ở được? Mẹ cứ về Pháp ở với mẹ Ngọc một thời gian đi.
Mẹ Ly nhìn Quỳnh Lam mỉm cười:
-Để mẹ dẫn con lên phòng.
-Mẹ, không cần, con tự tìm được.
Quỳnh Lam đẩy đẩy mẹ Ly vào xe rồi nhìn sang Vương Huyền:
-Mẹ, con bảo JK rồi, anh ấy nói sẽ bảo Quang chuẩn bị.
Thật sự thì Quỳnh Lam biết, mẹ Ly chẳng biết Quang là ai, đến cả bây giờ cậu ta ở đâu Quỳnh Lam còn chẳng rõ. Chỉ biết là Nhật Minh đã chuẩn bị vé
máy bay cho mẹ rồi.
-Quỳnh Lam, con thật sự ổn chứ?
-Mẹ lo xa rồi, con còn có chị họ giúp mà. Thôi, mẹ đi nhé!
Quỳnh Lam cúi xuống, thơm mẹ Ly một cái rồi đóng cửa xe lại.
-Bye mẹ!
Quỳnh Lam đứng vẫy vẫy cho tới khi chiếc xe chạy xa khỏi tầm mắt mới quay lại.
-Nhờ chị họ giúp đỡ!
Vương Huyền cười nhếch mép một cái.
-Tất nhiên, em họ!
——–
Quỳnh Lam bước vào nhà, chẳng có ai. Chắc đi làm hết rồi.
Vui vẻ kéo vali lên cầu thang, Quỳnh Lam đi thẳng tới phòng Vương Huyền. Tự nhiên mở cửa, tự nhiên nằm xuống chiếc giường lớn bên cạnh.
-Oa! Thoải mái quá!
Vương Huyền đi tới, nhìn thấy Quỳnh Lam tự nhiên như vậy thì gắt lên:
-Đi sang phòng khác ngay!
-Trời ơi chị họ, chị tiếp đãi với em thế sao? Ở cùng vòng thì càng thân nhau hơn chứ sao?
Quỳnh Lam vờ kêu lên, miệng vẫn còn cười cười. Thật sự thì nếu bây giờ cô về
Pháp thì cũng chẳng sao. Người thiệt là đằng nội. Mẹ Ly nói cô ở đây
cũng chỉ để cho họ thấy gia đình cô không dễ bắt nạt. Nên đã tới đây rồi thì họ đâu dễ dàng để cô về khi chưa tới hạn? Quỳnh Lam, hiểu chuyện
nhanh thật đấy!
-Ai muốn ở cùng phòng với cái đứa ở nhờ?
Nhếch môi, Quỳnh Lam nhìn thẳng vào mặt Vương Huyền:
-Có cần biết ai mới là người ở nhờ không chị họ?
Quỳnh Lam thừa lớn để đủ hiểu cái nhà này là do trước lúc ông nội mất đã
nhượng tên lại cho bố Quân. Cũng chỉ vì cái nhà này mà mọi người sống ở
đây đều ghét gia đình Quỳnh Lam.
Nhưng biết sao được? Dù ở cái nhà này lâu hơn nhưng Vương Huyền cũng đâu phải chủ?
…
Giận tím mặt, Vương Huyền cũng biết cái nhà này là của ai, đành đổi chủ đề khác.
-Ừ, một con nhà quê rẻ tiền thì cuối cùng cũng bị bỏ rơi. Giám đốc JK làm
sao lại để ý đến người như vậy chứ? Lại còn ra bộ thơ ngây.
Sao cơ? Nói Quỳnh Lam sao? Nhà quê rẻ tiền? Bỏ rơi? Giả bộ ngây thơ?
Quỳnh Lam nằm vắt chân lên, mở điện thoại ra chơi frutninja.
-Chị họ, em thắc mắc một điều, đầu chị chỉ để mọc tóc thô