
trên bầu trời vân còn những vệt mây cam nhẹ quệt qua.
Cảnh sau
hoàng hôn hiện ra với màu sắc hiền hoà. Bên kia quãng đường lại là
khoảng đất trống. Một thác mắc lớn, tại sao cứ phải tranh nhau ở trên
thanh phố lớn, thủ đô. Ở đây không phải tốt hơn sao? Không khí thoải
mái, dù là mùa đông cũng chẳng có cái lạnh thấu xương, chỉ là những làn
gió hơi se lạnh. Hay ngày nào cũng có thể được nhìn mặt trời lặn, được
tắm biển.
Thật không hiểu mọi người nghĩ gì!
—
Trên chiếc xe thể thao đen đỗ gần trên phải đường, tiếng nhạc bật lớn, vang ầm ĩ.
-Nhật Minh, đêm nay vào Nam nhé!
Quỳnh Lam vừa đưa miếng bánh vào miệng vừa nói. Rồi đột nhiên ngưng lại:
-À không. Cậu còn phải ngủ nữa. Cả ngày cậu đã không được ngủ rồi!
Nhật Minh ngả người lên ghế, chân gác trên vô lăng. Đôi mắt nhắm hờ. Mệt với cô nhóc này quá. Lại còn bắt ăn trên xe. Bây giờ Nhật Minh hỉ muốn ngủ
thôi. Thật sự là đã lây cái tính mê ngủ của Quỳnh Lam rồi.
-Nhật Minh, cậu ngủ rồi sao?
Quỳnh Lam từ ghế dưới hỏi, không lẽ Nhật Minh ngủ nhanh vậy, không phải nhạc bật rất to sao?
Khẽ trèo lên ghế trên, vừa lúc nhìn lại thấy Nhật Minh đang ngủ, Quỳnh Lam
nhẹ nhẹ tắt nhạc, đóng chặt mui và cửa kính, bật điều hoà và cuối cùng
chỉnh ghế để gần Nhật Minh.
Xoay mặt nhìn Nhật Minh, cậu ấy đẹp
trai quá nha. Cậu ấy cũng đâu phải người nước ngoài mà mắt sâu mũi cao
vậy? Làm Quỳnh Lam ghen tỵ chết được!
Đưa khuôn mặt lại gần, Quỳnh Lam khẽ đặt môi mình lên má Nhật Minh. Cậu ấy sao tốt với Quỳnh Lam quá vậy?
-Nhật Minh, đồ ngốc này!
Quỳnh Lam véo véo nhẹ vào má Nhật Minh. Cậu ấy! Trời ơi, có cần đẹp trai thế không?
-Cậu chưa mệt à?
Nhật Minh đột nhiên lên tiếng,mắt vẫn nhắm!
-Tớ biết là mình đẹp trai, cậu không cần phải có hành động kiểu đó đâu!
Nhật Minh đáng ghét, vậy mà còn vờ ngủ, làm Quỳnh Lam xấu hổ chết đi được!
-Hơ! Gì chứ? Thấy mặt cậu buồn cười quá nên định chỉnh sao cho đẹp lên thôi. Cậu làm gì mà nói thế!
Nhật Minh kéo Quỳnh Lam lại, cắn một cái vào môi cô, cười cười:
-Chứ không phải là Quỳnh Lam bị tớ hút hồn sao?
-Nhật Minh, cậu không phải mơ giữa ban chiều sao?
Nhật Minh véo nhẹ má Quỳnh Lam:
-Bây giờ là cuối chiều rồi!
Quỳnh Lam đánh trống lảng quay mặt về cửa kính:
-Thôi, tớ buồn ngủ rồi, ngủ đi!
Nhật Minh lại kéo Quỳnh Lam vào ôm:
-Quỳnh Lam, cậu nhỏ quá, từ mai mà bỏ bữa thì đừng đi chơi nữa!
Quỳnh Lam phụng phịu:
-Nhật Minh, sáng mai vào Nam nhé, chiều mai là phải về Anh rồi. Chán ngắt à!
-Ừ! Ngủ đi!
-Nhật Minh, ngủ ngon!
-Ngủ ngon!
——
-Cái gì? Anh nói cái gì?
Bảo Vy hét ầm lên, cô không nghe nhầm đấy chứ? Bị đẩy về Pháp là để cho hai người kia chơi mảnh sao?
-Bé bé miệng thôi, mẹ Ly đang ở dưới nhà!
Anh Mạnh ra đóng cửa, ra dấu im lặng rồi chỉ tay xuống dưới nhà. Anh cũng
không ngờ là mẹ Ly lại sang đây! Anh đã gọi điện cho Nhật Minh. Cái
thằng nhóc đáng ghét ấy, dám ra lệnh cho anh giữ mẹ Ly ít nhất ở lại
thêm hai ngày nữa. Có biết là anh cũng sợ mẹ Ly lắm không? Bực mình chết mất!
-Anh sao bảo Quỳnh Lam sẽ về Anh học?
Bảo Vy mở lớn mắt nhìn anh Mạnh.
-Anh sao biết được, chúng nó đi đâu sao anh quản được!
Đột nhiên, Bảo Vy ngồi thụp xuống giường. Cắn chặt răng vào con gấu bông.
A! Tức điên lên mất. Sao có thể chứ? Tình yêu của cô. JK của cô chắc
đang khổ sở vì Quỳnh Lam lắm đây.
-Này, giả anh con gấu, sao em hành hạ nó!
Anh Mạnh lấy tay giật giật con gấu bông. Sau đó lại rụt tay về vì nhìn thấy ánh mắt đáng sợ kia đang chiếu về phía mình.
Nhật Minh, thằng nhóc đáng ghét này, sao anh lại phải giúp nó chứ? Thật bất công quá mà! Trong phòng bếp khá lớn, ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn chùm lớn. Vàng, nhẹ.
Cả căn phòng yên tình, có hai người. Thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng xe ô tô ngoài đường đi với vẫn tốc nhanh!
-Quỳnh Lam! Con bỏ học được mấy ngày rồi?
Mẹ Ly lên tiếng, phá tan cái không gian tĩnh lặng. Không hiểu Quỳnh Lam
nghĩ gì, sao lại có thể đi chơi trong khi đã vào học được gần hai tuần
chứ?
-Chín ngày!
-Con đã đi đâu trong vòng chín ngày đấy?
Trời ơi, không phải chứ? Nếu mà nói ra thì không biết mẹ Ly sẽ làm gì!
Quỳnh Lam cúi gằm mặt, nhìn xuống chân ghế, tay nắm chặt vào nhau:
-Mẹ, con sai rồi!
-Nói! Con đã đi những đâu? Làm gì? Cùng ai?
Mẹ Ly vẫn giữ thái độ vô cùng bình thường, nhưng Quỳnh Lam cảm thấy sợ:
-Con…con đi chơi.
-Vẫn chưa trả lời hết câu hỏi của mẹ!
-Mẹ…con…sai rồi mà!
Quỳnh Lam ngước mắt lên, thật sự là không dám khóc, càng khóc, mẹ Ly sẽ càng
nghiêm khắc hơn. Quỳnh Lam sợ mẹ Ly lắm, bố Quân cũng không có đây, làm
sao đây?
-Con lại bắt Nhật Minh đi cùng?
Quỳnh Lam nắm nắm mép váy, không dám ngước mắt nhìn lên mặt mẹ Ly.
-Mẹ…con biết sai rồi mà!
-Quỳnh Lam! Con có biết là con vô ý lắm không? Nhật Minh vì con làm bao nhiêu
chuyện? Sao con không thể để cho Nhật Minh một ngày nghỉ?
Mẹ Ly
gắt nhẹ lên, mẹ biết là vì Quỳnh Lam, Nhật Minh đến ngày nghỉ cũng không được nghỉ, cứ phải đi đây đi đó. Làm sao mà chịu nổi?
-Mẹ, con lần sau sẽ không thế nữa!
Quỳnh Lam cúng thương Nhật Minh lắm chứ? Thật ra đi chơi cũng chỉ để cho Nhật Minh có đầu óc thoải