
ào không? Còn cả sợ hãi nữa, anh ta sợ bị kỳ thị, sợ bị xa lánh. Vì vậy, anh ta
vừa nói xong ,liền lập tức cầu hôn với tôi. Tôi cũng từng suy nghĩ về
chuyện này, vì dù sao con người Mạc Ngôn Hy cũng rất lương thiện. Mẹ anh ta lo lắng nhà họ Mạc bị tuyệt đường hương hoả, nên bất chấp chuyện con trai mình sẽ truyền bệnh cho người khác, tìm đủ mọi cách để tôi mang
đứa con của họ Mạc, bởi vì cho dù người mẹ mắc AIDS, nhưng nếu dùng
thuốc khống chế, tỷ lệ mắc bệnh của đứa con chỉ có 4% mà thôi. Rất rõ
ràng là Mạc Ngôn Hy không đồng ý với cách làm của mẹ, nên anh ta thà nói cho tôi biết sự thật để đánh cuộc một phen, có khi tôi sẽ vì yêu anh ta mà từ bỏ sức khoẻ và sự sống của mình.mình. Cô có tin không? Trước khi
tôi biết sự thực này, thậm chí chúng tôi còn chưa hôn nhau lần nào.
Uyển Uyển nói tới đây, liền ngẩng mặt lên nhìn ánh đèn mờ mờ trên
trần. Hồi tưởng lại những chuyện vui vẻ trong quá khứ, có lẽ là chuyện
đau lòng nhất. Gương mặt Uyển Uyển lúc này đẹp một cách lạ kỳ, trong
sáng và thuần khiết.
- Tôi đã đấu tranh với chính mình trong một thời gian rất dài,có lúc
tôi thậm chí đã muốn nhận lời với anh ta. Bởi vì, lúc bình thường, anh
ta là một kẻ rất ngang ngược không nói lý lẽ. nhưng tôi biết ở sau thẳm
trong lòng, anh ta rất lương thiện, rất yếu đuối, hơn nữa còn rất tự ti, không chịu nổi bất cứ sự đả kích nào. Trong thời gian đó, chúng tôi
không hề gặp nhau. Tôi sợ phải đối diện với ánh mắt đó, nhưng yêu là một chuyện, thương hại lại là một chuyện khác, sự sống của mìnhlại là
chuyện khác nữa. Cuối cùng, tôi đã tàn nhẫn lựa chọn rời bỏ Mạc Ngôn Hy, thậm chí không gặp nhau mà chỉ nói chia tay qua điện thoại. Anh ta cũng rất bình tĩnh nói: ?oĐược thôi? .
Uyển Uyển kể đến đây, Mễ Bối mới chú ý thấy khoé mắt cô ta đã ươn
ướt. Chiếc đèn xoay trên trần nhà chiếu những chùm sáng nhiều màu lên
gương mặt xinh đẹp của Uyển Uyển, hết màu này rồi lại màu khác, biến ảo, dị thường.
- Về sau, trong hai năm trời, tôi sống trong áy náy không yên? Phù!
Tôi biết, nói ra cô không tin. Nhưng tôi thực sự cảm thấy có lỗi với anh ta. Mỗi tối, trong đầu tôi lại hiện ra hình bóng của anh ta! Mẹ nó!
Thật khó chịu! Tôi thường đến mấy nơi như quán bar hay vũ trường để tiêu khiển, quen biết không ít đám bạn ăn chơi? Bọn chúng lừa cho tôi hút
thuốc phiện, rồi tôi nghiện, không có tiền, thỉnh thoảng lại phải đổi
thân lấy thuốc! Đê tiện đúng không?
Uyển Uyển cười ngặt nghẽo, chỉ Mễ Bối nói:
- Liệu có ai tin rằng ba năm trước con này còn ngây thơ hơn cả cô cơ chứ? Ha ha ha! Giờ thì tôi già rồi, lão luyện rồi!
Uyển Uyển nói, ánh đèn vàng chiếu lên khuôn mạt đượm vẻ thê lương.
- Nghiện, hết tiền, phải làm sao? Đi lừa thôi! Ai vừa có tiền lại vừa dễ gạt? Tất nhiên là nhà giàu mà lại yêu tôi rồi. Tôi tìm đến nhà Mạc
Ngôn Hy một cách rất tự nhiên. Đương nhiên, con người Mạc Ngôn Hy thế
nào tôi biết rất rõ, làm sao anh ta dễ dàng tin tôi được? ?oEm yêu anh!? Yêu cái con khỉ ấy, mấy năm yêu đương chẳng bằng một bữa cơm no. Hơn
nữa, bên cạnh anh ấy giờ đã có cô rồi, đâu có đến lượt tôi nữa? Hôm ấy,
anh ta cố ý diễn trò với tôi trước mặt cô thôi. Có điều anh ta ta bất
chấp chuyện tôi có bị nhiễm bệnh hay không! Lúc ấy, tôi cũng hơi quá lố
một chút! Nhưng mà?
Uyển Uyển mỉm cười, nhấp một ngụm rượu:
- Giờ nghĩ lại, thấy có qua có lại, cũng công bằng thôi.
- ?
- Muốn biết tại sao anh ta mắc phải cái thứ đó không?
Uyển Uyển lau nước mắt, đôi mắt chợt sáng bừng lên:
- Đừng nghĩ người mắc bệnh này là có hành vi gì đáng kiểm điểm đấy
nhé. Hồi nhỏ, Mạc Ngôn Hy rất ngoan,Nghe nói hồi đó, anh ta còn là một
thần đồng âm nhạc của cả nước nữa cơ! Năm mười lăm tuối, anh ta gặp một
xe hiến máu nhân đạo trên phố. Mạc Ngôn Hy thể hình cao lớn, lại nhiệt
tình giúp đỡ người khác, nào sợ gì mất đi chút máu, bèn ngồi xuống cho
đâm một kim? Nửa năm sau, trong một lần kiểm tra sức khoẻ , mới phát
hiện ra trong máu có virus HIV. Thế là xong, một thanh niên tương lai
rạng ngời đã đi tong. Anh ta bắt đầu tự bỏ rơi mình, tính khí cũng trở
nên quái đản, sợ truyền bệnh cho người khác, cả nhà cũng cảm thấy không
phải là nhà của mình nữa.
Kể tới đây, Uyển Uyển đưa mắt nhìn Mễ Bối đầy ý tứ.
Nói một câu khó nghe, nhưng là sự thật. Tôi rất hy vọng cô có thể ở
bên cạnh Mạc Ngôn Hy, bởi vì, anh ta quá cô đơn rồi. Điều mà anh ta sợ
nhất chính là phải rời xa người thân của mình. Mà trong lòng anh ta lúc
này, địa vị của cô chỉ sợ là đã vượt quá cả người thân rồi đó.
Mễ Bối tròn mắt nhìn Uyển Uyển, hơi thở nặng nề, chỉ muốn đem những
điều trong lòng mình hét lên với tất cả mọi người. Tôi không sợ, tôi sẽ
không rời khỏi anh ấy!
- Nói cho cùng thì tôi đã làm anh ta tổn thương quá nặng nề. Vì vậy,
cho dù anh ta yêu cô, cũng không dám tiếp nhận cô, anh ta sợ cô cũng sẽ
rời xa anh ta giống như tôi. Ha ha, Mễ Bối, tôi nói cho cô biết, cô đừng nhìn cái gã đó đi đâu cũng oai phong lẫm liệt, thực ra lòng anh ta? tôi còn không biết hay sao? Tự ti muốn chết! Da mặt lại mỏng nữa, còn trẻ
con nữa chứ!
Mễ Bối gật đầu đồng ý. Im lặng bao t