Pair of Vintage Old School Fru
Y Nữ Xuân Thu

Y Nữ Xuân Thu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327683

Bình chọn: 8.00/10/768 lượt.

ơi có mục đích gì?”

Đáy mắt Mục Sa Tu Hạ hiện lên một tia giảo hoạt, quả nhiên là nữ nhân thông

minh, tỉnh táo lại thì lập tức có thể nghĩ đến vấn đề mấu chốt, hắn càng ngày

càng thấy hứng thú với nàng.

“Bổn vương thú phi, cũng giống như một người nam nhân lấy một nữ nhân làm vợ

vậy, đó là điều thiên kinh địa nghĩa (Cào: là điều tất nhiên), nếu nói là có mục

đích gì, thì nam nhân trong thiên hạ là có mục đích gì, bổn vương cũng là mục

đích ấy.” (Yu: âm hiểm, quá âm hiểm)

Rõ ràng là dùng cái kiểu giả vờ ngớ ngẩn để lừa nàng mà, Liên Kiều cười lạnh:

“Nói như vậy, thái tử điện hạ là bị sắc đẹp của ta mê đảo?”

“Có thể nói như vậy.” Nói dối không chớp mắt.

U oán liếc mắt nhìn hắn một cái, Liên Kiều thở dài xác thực nói: “Nhưng ta

không thích ngươi.”

Hắn cười đến tà nịnh: “Không sao cả.”

Đối mặt với người không nóng không lạnh, không âm không dương, không nhanh

không chậm, khốn kiếp, nàng thật sự không nói được gì, nhưng tưởng tượng đến ít

ngày nữa sẽ gả cho hắn, lòng lại thật không cam lòng, bây giờ chỉ còn cách tìm

lão Hoàng đế thôi.

~-~

“Thỉnh Hoàng thượng thay vi thần làm chủ.” Liên Kiều quỳ gối trước mặt Hoàng

đế, giọng nói bình tĩnh.

Lão Hoàng đế liếc mắt nhìn Liên Kiều, khẽ trầm ngâm nói: “Ái khanh bình

thân.”

Liên Kiều nhìn thẳng lên chủ vị: “Hoàng thượng…”

Hoàng đế khoát tay nói: “Trẫm biết tại sao ngươi lại đến, nhưng mà chiếu chỉ

đã hạ không thể sửa, ngươi lui ra đi.”

Liên Kiều tiếp tục đấu tranh: “Nhưng mà bệnh Hoàng thượng còn chưa hết, vi

thần nguyện ở bên người Hoàng thượng mà tận tâm tận sức…”

Lão Hoàng đế hiểu ý cười nói: “Trẫm tự biết thân mình, không cần nhiều lời,

vài ngày nữa đại hôn rồi, lui ra đi.”

~-~

Trốn sao? Nàng sẽ không làm những việc ngu xuẩn như vậy, chỉ làm trò cười mà

thôi. Ngồi yên? Lại càng không, đó không phải là phong cách của nàng. Nếu hắn

nhất định muốn mình trở thành phi tử của hắn chắc chắn là chuyện sớm hay muộn,

như vậy thì chỉ có thể lo cho cuộc sống sau này của một thái tử phi phải như thế

nào thôi.

Đêm đó, Liên Kiều quyết định lại đến thái tử phủ, cùng hắn làm một giao

dịch.

Theo thái y viện đến cửa cung có một đường tắt thông qua một khoảng sân rộng

yên tĩnh, ngày thường không ai chăm sóc hay để ý, nghe nói lúc đầu là thư phòng

của công chúa đương triều, sau công chúa bị nhiễm bệnh mất sớm, nên viện này

cũng bị bỏ hoang, không ai vào ở, cũng không ai quét tước chăm sóc. Ban ngày khi

theo người khác đi qua cũng đã cho người ta cảm giác như từng trận gió lạnh thổi

tới rồi, ban đêm thì Liên Kiều chưa từng đi qua bao giờ. Vì để thuận tiện, Liên

Kiều không dẫn theo hai cái đuôi Tiểu Đức và Y Mã, không nghĩ tới ngày phải đi

qua đường tắt này, vô tình mà đi đến khu vườn này.

Da đầu run lên, chân bước không ngừng, cảm thấy như phía sau có cái gì đi

theo mình. Liên Kiều thật hối hận chết được khi chạy đến đây.

“n…A…Ưh..O”

m thanh này?Liên Kiều bước chân đang nhanh đột nhiên dừng lại, trán toát ra

một tần mồ hôi lạnh, sẽ không phải gặp tà chứ. Thật sự là nghĩ đến cái gì là đến

cái đó sao.

Đứng trong chốc lát, dần dần phát hiện âm thanh này có chút không thích hợp,

giống như…hình như là bị cái gì kìm lại. Bất giác đi theo hướng có tiếng rên rỉ

phóng đãng, đứng phía sau cánh cửa gần thư phòng, nhìn qua cánh cửa, rốt cục

nàng cũng thấy rõ được gương mặt người trong phòng, Mặc Đại thượng phi toàn thân

trần trụi, không tấc vải, thân như dây leo quấn quanh Mục Sa Tu Hạ đang mang một

ánh mắt lạnh lùng, khoé miệng khẽ nhếch lên hiện một ý cười lạnh lẽo. Tay hắn

không mang theo chút thương tiếc vuốt ve ngực nàng ta đến đỏ sẫm. Nhìn Mặc Đại

bị hắn vỗ về chơi đùa nhào nặn thành một vũng bùn, từ đáy mắt hắn là một mảnh

cười nhạo tàn khốc.

Mặc Đại như muốn tan ra, không ngừng dây dưa cùng hắn, cọ xát trên người hắn,

nhưng vẫn không dám mở quần áo hắn. Rốt cuộc, gần như đến thời khắc điên cuồng,

hắn buông nàng ra, Mặc Đại cảm thấy một trận hư không, đã muốn đạt đến tận cùng

tim đập nhanh thân mình không thôi nổi lửa, lại thoáng cái chỉ còn lại khoảng

không.

Mục Sa Tu Hạ đã sớm đứng lên, lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng.

“Điện hạ?” Mặc Đại nghi hoặc, muốn tiến lên bám lấy hắn, lại bit ánh mắt lãnh

tuyệt của hắn doạ lui đi, chỉ phải ngập ngừng nói: “Điện hạ không cần Mặc Đại

sao?”

Hắn khinh thường định cất bước rời đi, rốt cục Mặc Đại cũng không khống chế

được, ôm lấy cổ hắn từ phía sau, nói nức nở: “Ả kia có gì tốt, chàng không nên

thú nàng ta, nàng ta đâu có thương chàng, chỉ có ta, chỉ có ta mới thật sự yêu

chàng mà. Vì sao chàng lại không chịu quay đầu lại nhìn ta. Vì sao…”

Mục Sa Tu Hạ cười lạnh: “Yêu thương nhung nhớ?! Nữ nhân, cho tới bây giờ bổn

vương chưa từng thiếu.”

Mặc Đại rũ người như hoa trong mưa, ngước nhìn người lạnh lùng trước mắt, nam

tử lãnh tâm, khoé môi gợi lên ý cười làm điên đảo chúng sinh, thong thả buông

một câu khiến người khác như đông cứng cả người: “Ngươi không xứng.”

“Ha.., vì sao chàng lại đối với ta như vậy? Ta… Ta là thật sự yêu chàng mà.”

Mặc cho Mặc Đại cầu xin như thế nào, đáy