Polaroid
Y Nữ Xuân Thu

Y Nữ Xuân Thu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327614

Bình chọn: 10.00/10/761 lượt.

hoả âm hiểm này, ngươi hãy chờ đấy! Liên Kiều âm thầm căm

giận.

“Thế nhưng, thái tử cũng không có thay ta mà?” Không có chút tài năng còn

muốn chiếm tiện nghi của nàng?

Khoé miệng Mục Sa Tu Hạ khẽ nhếch lên, lộ tia phúng ý: “Thế nhưng ai có thể

thoải mái đi gặp Tô Lạp, thậm chí còn cho là thần không biết quỷ không hay mà

làm biến mất bà mụ, ngươi cho là ta mù sao?”

Nữ nhân này còn dám nói ra chuyện này nữa ư, quả thật là không biết sống

chết. nàng nghĩ nàng làm ra được loại chuyện tốt gì mà hắn không biết chứ? qua

là mở một con mắt nhắm một con mắt, không muốn so đo với nàng thôi. Thế nhưng

nàng lại bắt đầu lên mặt. Xem ra đối với nữ nhân thật không thể cho quá phóng

túng, hắn dung túng nàng đã đủ lâu rồi.

Liên Kiều xụ mặt, không ngờ người này âm hiểm giả dối đến vậy, lông gà vỏ tỏi

việc nhỏ gì cũng không buông tha, cứ tưởng hắn là thái tử đại nhân quyền cao

chức trọng nhất định có nhiều đại sự chờ hắn để ý đến, không rảnh để ý đến loại

nhàn sự nhỏ nhoi của dân chúng bình thường, thế nên mới lớn gan cho tay chân làm

chút việc sau lưng hắn, ai ngờ hắn lại có thể nhàn như vậy, cái gì cũng không

tránh được tầm mắt của hắn.

Cười gượng vài tiếng: “Cái kia a, ta cho ngươi bản vẽ phác thảo, ngươi kêu

công tượng làm cái linh kiện nhỏ này chiếu theo bản vẽ của ta.” Hảo nữ trước mắt

không nên ăn thua như vậy, tạm thời hãy cứ cố gắng đừng khinh suất mà vuốt râu

hùm là tốt rồi.

Liên Kiều lấy giấy ra vạch xiêng vẽ xéo từng vòng từng vòng, xong rồi, cầm

lấy vừa nhìn vừa gật đầu vừa lòng đưa cho Mục Sa Tu Hạ.

Hắn hồ nghi nhìn nét chữ như gà bới, nhìn nhìn lại vẻ mặt đắc ý của Liên

Kiểu, nhìn thế nào cũng cảm thấy nàng đang đùa giỡn hắn.

“Cái này xong rồi?”

“Đúng vậy, mau kêu công tượng đi làm đi, nhớ kỹ nhất định phải dùng thiết làm

nha, không có thiết thì đồng cũng được.” Liên Kiều đột nhiên nhớ tới thời đại

này hình như chưa bắt đầu khai thác quặng sắt, đúng là xã hội lạc hậu!

Mục Sa Tu Hạ vẫn đang ở bộ dáng không quá tin tưởng, lạnh lùng hỏi: “Đây là

cái gì?”

Liên Kiều đảo cặp mắt trắng dã, thật sự nàng lười giải thích nhiều với hắn

giải, miệng phun ra một từ: “Lò xo.”

Có nàng vẽ thêm lò xo, việc chế tác cung nỏ liền đại công cáo thành.

Có một lần, Mục Sa Tu Hạ lại mang nàng đi đến doanh trại duyệt binh, làm cho

nàng có chút cảm giác như thụ sủng nhược kinh. Hôm nay, Mục Sa Tu Hạ cũng như

ngày trước, mặc trên người trang phục bằng cây đay nhuốm màu tang tóc, một thân

giáp sắc đen dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng lờ mờ ảm đạm, áo choàng màu đen

đón gió phần phật, sợi tóc màu bạc theo gió tung bay, làm cho hắn càng thêm tuấn

mỹ, phiêu dật tiêu sái, lại thâm trầm nội liễm, mạnh mẽ bộc phát, thập phần

đẹp!

Binh lính Cách Tát đều dũng mãnh, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, khi

Mục Sa Tu Hạ đi ngang qua mặt bọn họ thì những binh sĩ dũng mãnh không gì sánh

được này lại mang một loại ngưỡng vọng để nhìn người lãnh đạo của họ. Tại đây,

doanh trại duyệt binh này, hắn chính là thần của bọn họ.

Mục Sa Tu Hạ dẫn Liên Kiều thẳng một đường đi lên đài cao, xoay người đối mặt

với chúng tướng sĩ, vừa cao giọng quát, một đôi nỗ binh (Cào: binh sĩ cầm cung

tên, ở đây là cầm nỏ) cầm trong tay chiến nỗ, bước đi theo nhịp đều nhau bước

lên trên sàn, phía sau bọn họ một trăm thước là một bia ngắm. Nỗ binh cung kính

hướng về phía Mục Sa Tu Hạ chào theo nghi thức của quân đội Cách Tát, sau đó

xoay người lại, quỳ một gối xuống đất, cầm cung nỏ trong tay giơ lên, ngắm ngay

giữa hồng tâm, chỉ nghe quan phát lệnh ra lệnh một tiếng, mũi tên nỏ được bắn

ra, mắt người không thể nắm bắt được tốc độ xuyên thấu hồng tâm của mũi tên.

Trên sân mọi người ầm ầm cao giọng hô vang: “Cách Tát uy vũ, Cách Tát dũng mãnh

phi thường, Cách Tát uy vũ, Cách Tát dũng mãnh phi thường, Cách Tát uy vũ, Cách

Tát dũng mãnh phi thường…”

Mục Sa Tu Hạ khoát tay chặn lại, bên dưới thoáng chốc im lặng.

Ánh mắt sắc bén quét nhìn tướng sĩ, Mục Sa Tu Hạ nói lớn: “Hôm nay Cách Tát

ta có được thần binh lợi khí, sang bằng Phiên quốc là trong tầm tay.”

Bên dưới ầm ầm đáp lại.

Chờ tất cả mọi người yên lặng hắn mới nói: “Hôm nay bổn vương đưa đến một

người mà chúng tướng sĩ phải cảm tạ.” Quay đầu lại ánh mắt hướng về phía Liên

Kiều.

“Liên thần y!” Hắn điểm danh nàng, “Là nàng đã làm ra thần khí này để bảo vệ

tính mệnh dân Cách Tát chúng ta.”

Liên Kiều ngạc nhiên nhìn về phía Mục Sa Tu Hạ, không nghĩ hắn lại thông cáo

khuyết trương giữa toàn quân thế này, mà như thế, cũng có nghĩ là hắn đã đưa

nàng hướng về đầu ngọn gió của chiến tranh.

Trên đường hồi cung, Liên Kiều chỉ có một ý nghĩ duy nhất, tên Mục Sa Tu Hạ

này bụng dạ thật khó lường, nhưng rốt cuộc là hắn có ý đồ gì, nàng thật không

hiểu rõ.

Đã nhiều ngày trôi qua, lòng Liên Kiều luôn luôn không yên, ngày ngày thấp

thỏm lo sợ, dường như cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra. Quả nhiên, không lâu

sau, vào một buổi sáng, ngày vừa mới lên tới chân trời, cánh cửa thái y viện đã

bị đập đến rung trời.

“Mở cửa, mở cửa nhanh..”

Thái y trong viện từ thủ tịch thái