
g mắt nhìn lên lại thấy
một khuôn mặt tuấn tú với vẻ mặt lạnh tanh là Mục Sa Tu Hạ.
Nàng cười: “Thái tử, buổi tối tốt lành.”
Không nghĩ tới Mục Sa Tu Hạ ánh mắt thản nhiên quét về phía trong điện, như
không nhìn thấy nàng. Liên Kiều bĩu môi, nhún nhún vai, tránh qua một bên. Trông
cậy vào khối băng này có phản ứng chắc trời đổ mưa
Trong chốc lát, Hoàng đế lên tiếng: “Trẫm hôm nay bãi yến, các vị công thần
chắc cũng biết vì sao.”
Trong điện im lặng đến lá rụng cũng có thể nghe, một nam tử trung niên bước
ra từng bước cất cao giọng nói: “Thánh thượng ngày gần đây long thể ngày càng an
khang, thật đáng mừng, thần xin vui mừng cùng Thánh thượng.”
Hắn vừa nói xong tất cả mọi người như là đã tập luyện tốt từ trước đồng loạt
quỳ xuống cùng kêu lên: “Hoàng thượng long thể khoẻ mạnh, vận mệnh của Cách Tát
quốc hưng thịnh.”
Lão Hoàng đế mặt mày hồng hào trông rất là cao hứng, khoát tay cho mọi người
bình thân: “Bệnh của Trẫm có thể khỏi nhanh như vậy nên rất cao hứng, đây đều là
công lao của một người. Hôm nay, Trẫm mời các vị chư thần đến chính là muốn mọi
người biết được ân nhân cứu mạng của Trẫm.”
Đột nhiên như ánh đèn lập tức chiếu thẳng lên người Liên Kiều, ánh mắt mọi
người tựa như đèn pha cùng nhau toàn bộ tụ trên người nàng, đang nghĩ muốn lấy
một ít thức ăn giờ lại trơ mắt nhìn tình huống xảy ra như vậy, Liên Kiều nghĩ
may mắn là mình chưa kịp làm.
Làm trang thục nữ là sở trường của nàng, vừa mỉm cười vừa nghiêng đầu lại vừa
phải lộ ra ánh mắt xấu hổ khiêm tốn nhận những ánh mắt chú mục vào mình của mọi
người.”
“Liên Kiều, Liên thái y.” Lão hoàng đế dùng hết mười phần khí lực điểm danh
nàng.
Liên Kiều đứng lên hành lễ: “Thần vì Thánh thượng giải quyết ưu phiền, cũng
là tâm nguyện của dân chúng trong thiên hạ, Liên Kiều chỉ may mắn mà thôi, Hoàng
Thượng đừng khen thần như vậy.”
“Ha ha ha, Liên thái y thật sự là quá mức khiêm tốn, thử hỏi cả nước có ai có
thể so sánh với Liên thái y diệu thủ hồi xuân đâu.”
“Đúng vậy, Liên thái y không chỉ có y thuật cao minh, cả người cũng thật sự
là làm cho toàn đại điện phải kinh diễm a.” Ngồi ở phía bên phải Hoàng đế Thượng
phi ôn nhu mở miệng, cách nói chuyện cũng không làm mất đi phẩm cách là nữ nhân
của hoàng đế, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Liên Kiều, sợ nổi bật bị đoạt đi
nên ngoài miệng mặc dù ca ngợi nàng nhưng trong lòng thì ghen tị đến chết.
Liên Kiều mỉm cười thản nhiên trả lời: “Liên Kiều chỉ là một thôn phụ lỗ
mãng, tướng mạo bình thường, không làm cho các vịhét bỏ đã nên vui mừng rồi,
Thượng phi mới là ngôi sao sáng như ngọc, dung mạo còn tuyệt thế hơn so với
thiên tiên a.”
Mộ phen tán dương đã làm cho Thượng phi cười đến run rẩy cả người: “Liên thái
y sao có thê nói vậy.”
Người lại quay qua nhìn Hoàng thượng nũng nịu nói: “Hoàng thượng hôm nay đại
yến quần thần Mặc Đại xin nhảy một đoạn khổng tước vũ trợ hứng cho Hoàng thượng,
được không?”
Lão hoàng đế cười đến mị mắt: “Khó có được ái phi có nhã hứng như vậy, vậy
làm phiền ái phi.”
m nhạc vang lên, Mặc Đại thượng phi liếc mắt cho Lão hoàng đế một cái mị
nhãn, một làn gió thơm bay qua người đã đi tới chính điện.
Tối nay, Mặc Đại mặc y phục màu xanh biếc đính kim tuyến lộ ra tề trang (*Cào
cào: cái yếm), thực phù hợp với khổng tước vũ. Hơn nữa thắt lưng lại mềm mại,
chiếc cổ dài tinh tế, người như vậy quả nhiên có thể múa ra một khổng tước vũ
linh động nhẹ nhàng. Giữa khán đài Mặc Đại hoặc đứng hoặc nằm, hoặc xoay hoặc
nhảy, trong chốc lát dừng lại, hai tay ôm lấy thân giống chim tước đang sợ hãi,
chốc lát lại mở tay ra nhảy lên không trung như được tự do không bị gì ngăn trở.
Mọi người ở đây đều nhìn không rời mắt, trầm trồ khen ngợi. Cuối cùng là một
vòng lại một vòng
xoay tạo thành dải màu xanh biếc xinh đẹp mê người. m nhạc dừng lại, thân
hình đang xoay tròn cũng dừng lại, toàn bộ vũ đạo lưu loát liền mạch kết thúc,
đại điện tuôn ra những tràng pháo tay nhiệt liệt.
Mặc Đại rất đắc ý, ngẩn cao đầu, trên mặt là một vẻ mỉm cười thắng lợi lại
vụng trộm liếc mắt bí hiểm nhìn Mục Sa Tu Hạ rồi lại đi về phía Hoàng đế. Đi
ngang qua Liên Kiều lại cho nàng một cái nhìn khinh miệt. Liên Kiều dở khóc dở
cười, không biết mình khi nào thì đắc tội với nữ nhân này.
“Hoàng thượng, thấy Mặc Đại như thế nào?” Mặc Đại nũng nịu nhào vào lòng
Hoàng thượng làm nũng.
Hoàng đế vỗ về lưng nàng, vui vẻ cười nói: “Hảo, vũ thuật của Mặc Đại không
ai so bì được”. (*Cào cào:kỹ thuật nhảy múa)
Mặc Đại mỉm cười liếc về phía Liên Kiều: “Hôm nay cao hứng như vậy, Hoàng
thượng, thần thiếp có đề nghị nhỏ này.”
“Ồ? Ái phi không ngại nói cho trẫm nghe một chút chứ.” Hoàng đế hưng trí.
Liên Kiều khẽ nhíu mày, ánh mắt của Mặc Đại thượng phi này làm cho nàng có dự
cảm không tốt, quả nhiên…
“Mặc Đại rất muốn biết Liên thái y trừ bỏ y thuật cao siêu còn có thêm sở
trường gì nữa. Không bằng thỉnh nàng cũng cho chúng ta một tiếc mục biễu diễn
đi, cũng làm cho Mặc Đại đại khai nhãn giới a.”
“Chuyện này…Liên thái y?” Hoàng đế có chút khó xử nhìn về phía Liên Kiều.
Liên Kiều