
uốc ngự
dụng của hoàng đế, muốn xem bệnh cho dân chúng không biết hoàng đế có cho phép
hay không đây.
Nghĩ vậy nàng lập tức an ủi, nói: “Các hương thân chịu khổ Liên Kiều cũng cảm
động thay, để khi hồi cung đem nguyện vọng của mọi người báo lên Hoàng thượng,
Hoàng thượng anh minh, ta tin nhất định có thể có một câu trả lời vừa lòng mọi
người.”
Lời của nàng làm dân chúng từng đợt hoan hô ủng hộ, hận không thể khắc nàng
thành tượng để cung nghênh về nhà. Liên Kiều bất đắc dĩ lắc đầu, dân chúng thật
ngây thơ khờ dại, bát tự***** còn chưa có lại như kết cục đã định, chắc còn muốn
tổ chức tiệc nữa a. Xem ra chuyện này nên làm nhanh một chút, dù sao dân chúng
cũng thật đáng thương, nàng mặc dù không tính là chân thực nhiệt tình nhưng từ
nhỏ theo ông nội học y, mưa dầm thấm đất, một chút tâm địa từ bi cũng có.
Bất quá vốn nghĩ muốn dạo phố nhưng giờ phút này đành từ bỏ ý niệm này thôi,
qua loa sai người đem đóng gói dược liệu rồi hồi cung đi, hai
Liên kiều trước mặt Hoàng đế kể về những khó khăn của dân chúng thêm mắm thêm
muối vào, hơn nữa còn nói Hoàng đế là người cần chính yêu dân, anh minh thần võ
một phen tán thưởng tân bốc, đem lão Hoàng đế đưa đến tân trời xanh, thiên
thượng hữu địa thượng vô, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, đích thật là một đại
chủ minh quân. Làm cho long nhan vui vẻ đương nhiên đối với đề nghị của nàng là
nói gì nghe nấy mà, tuyệt bút vung lên, phê chuẩn chhoLiên Kiều mua y quán bên
ngoài cung, mỗi tháng hai ngày có thể chữa bệnh theo yêu cầu của dân chúng, cũng
là làm cho dân chúng khi nhận được ân huệ của thiên tử sẽ cảm thụ được hoàng ân
mênh mông cuồn cuộn.
Liên Kiều lập tức quỳ xuống lạy, tán dương Hoàng thượng anh minh. Vì thế từ
nay về sau nàng danh chính ngôn thuận xuất nhập hoàng cung. Aiz, mùa xuân của
nàng cuối cùng cũng đến rồi a.
Ghi chú:
- Nam sĩ chuyên khu, nữ chớ tiến*: khu của nam nhân, nữ không được vào
- Chuyên mộc**: chỉ bằng gỗ
- Huyết tiến đương tràng***: máu nhuộm đầy đường
- Cam lộ phổ hàng****: ban cho nước cam lộ, cam lộ là nước thánh trong bình
của Bồ tát ấy, ý là mong Liên tỷ ban ơn cứu vớt, trị bệnh cho họ.
- Bát tự*****:văn bản
- [trà bơ'>:
Trà bơ ở Tây Tạng
Trà bơ là thức uống cực phổ biến ở Tây Tạng, được làm từ loại bơ đặc biệt
chiết xuất bởi sữa bò yak (loại bò to sống ở vùng cao nguyên có lông dài, sừng
dài và cong), muối và nước trà.
Một người Tây Tạng trung bình một ngày có thể uống từ 50 đến 60 cốc trà bơ.
Trà để pha là loại trà Trung Quốc được phơi khô khoảng vài ngày trước khi đem ra
đun cùng với muối, bơ và một lượng nhỏ nước soda nữa. Khi thưởng thức loại trà
này, bạn có thể bỏ thêm vào cốc… bột và “tsu”. Tsu là một hỗn hợp đặc biệt làm
từ các loại pho mát cứng, bơ và đường. Bỏ thêm “tsu” cũng giống như chúng mình
bỏ thêm đường và sữa vào trong café ý!
Mấy ngày liên tiếp đều xuất cung mua dược liệu, nghiên cứu phương thuốc,
luyện tập châm cứu, đặt mua y quán, chỉnh lý lại các hạng mục cùng sự vụ trong
thái y viện, bận tới nỗi Liên Kiều không ngẩng mặt lên được. Vất vả lắm mới sắp
xếp ổn thỏa mọi chuyện, nàng cũng có thể dừng lại để thở.
Tối đó, nàng cùng vài tiểu thái giám và cung nữ vây quanh bếp lò cùng nhau ăn
lẩu, làm bọn họ thèm ăn đến nhỏ dãi đầy đất, đều khen lẩu ăn ngon, khen nàng
không chỉ y thuật cao minh ngay cả
trù nghệ cũng là nhất tuyệt, nếu đem điểm này hiến cho Hoàng thượng nhất định
sẽ làm cho Long nhan hứng khởi.
Liên Kiều thấy họ ai nấy đều phấn khích như trẻ con, không phân lớn nhỏ, thật
đúng là vô pháp vô thiên mà.
Tiểu Đức tử nheo nheo mắt, cười gian: “Chuyện tốt này thì để danh cho ngươi,
ngươi đi tâu lại với Hoàng thượng, làm cho Hoàng thượng vui vẻ rồi phong ngươi
làm đại nội tổng quản đi ha.”
Tiểu Đức tử biết rõ Liên Kiều đang mắng hắn, đành cười gượng: “Hắc hắc, ta
chỉ mong được hầu hạ Liên cô nương, cho ta làm đại quan ta cũng không làm.”
Hừ, Liên Kiều cười nhạt, quay sang nhìn tiểu cung nữ đang ăn đến không biết
trời trăng gì nữa, nói: “Nhìn đi, đây là tấm lòng của bề trên, nếu lỡ miệng nói
sai ắt phải chết, có khi nào hắn đem ngươi đi bán mà ngươi còn phải trả tiền cho
người ta không!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Mã chợt đỏ ửng lên, cuối đầu thì thầm: “Liên cô
nương thật là đáng ghét!”.
“Ha ha ha” Liên Kiều cười vui vẻ, đây là nụ cười sảng khoái nhất của nàng từ
khi đến đây tới nay. Đã đến nước này rồi thì chỉ còn cách đem hết sở trường mà
nàng học được cống hiến thật tốt cho xã hội. Khó có được lão hoàng đế lại coi
trọng nàng như vậy nên đành nhận lấy trọng trách này, vì thời đại này mà làm một
ít việc trong khả năng của mình, đây cũng hẳn là ý định ban đầu của đồng chí tử
thần.
Rượu quá tam tuần, Liên Kiều cũng thấy hơi say, vỗ vỗ cái bụng đã no nê, nàng
đứng lên nhìn Y Mã và Tiểu Đức tử, khoát tay nói: “Ta no rồi, ta đi ngủ, các
ngươi thu dọn sạch sẽ rồi cũng đi nghĩ ngơi đi”.
Nói xong liền xoay người đi lên phòng ngủ ở lầu hai, ngã đầu xuống liền
ngủ.
Đêm khuya yên tĩnh, sương rơi càng nặng, côn trùng bên ngoài phòng ti tỉ kêu
to, ánh tr