Y Nữ Xuân Thu

Y Nữ Xuân Thu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327165

Bình chọn: 8.5.00/10/716 lượt.

tiếng, Liên Kiều tự động đứng thẳng thân mình, cũng không

thấy hắn nhìn mình nên xoay người rời đi.

Lão hoàng đế hai năm nay chưa ngày nào ngon giấc, sau khi tỉnh lại liền tán

thưởng y thuật Liên Kiều cao minh, sau lại mắng cả viện thái y toàn là lang băm,

là giá áo túi cơm, thậm chí còn muốn đem họ đi xử trảm. Tuy nhiên Liên Kiều lên

tiếng xin cho nên họ mới thoát tội, nhưng lại làm nàng nhận thấy hoàng đế này là

người trở mặt vô tình. Xem ra trong hoàng cung này muốn kiếm cái ăn cũng thật

khó, mọi bước đều phải cẩn thận.

Thực tế chứng minh y thuật của Liên Kiều rất cao minh, mọi người đối với nàng

cũng không có gì không phục, hơn nữa Liên Kiều lại cứu mọi người trong thái y

viên nên tất cả mọi người trong cung đều tôn nàng là Bồ Tát sống. Hoàng thượng

phê chuẩn cho Liên Kiều làm đại thái y tại Cách Tát quốc, và cũng là nữ thái y

đầu tiên ở Cách Tát quốc.

Đã nhiều ngày sau khi nhậm chức nhưng người đến chúc mừng vẫn nối tiếp không

dứt, đặc biệt là trước kia nàng làm tại Tịnh Đình Uyển có nhiều người chịu ân

huệ của nàng, lại nghe nói nàng làm nữ thái y nên mọi người đều chạy đến chúc

mừng, cánh cửa thái y viện cũng muốn thay luôn cái mới. Buổi tối khi mọi việc

kết thúc, một tiểu thái giám đem những thứ mấy ngày qua mọi người tặng thông báo

lại cho nàng: …..(tĩnh lượt 3000 từ không sài được, cái gì cũng có từ trứng chim

cho tới…. cái… ac ac… cái bô cũng có luôn.) (Yu: … cái này của tác giả nha mọi

người =,=)

Liên Kiều nghe xong thấy phiền muốn quay về nghĩ ngơi, nhiều thế này cũng

không biết của ai với của ai để mà trả lại, lại nghĩ tất nhiên sẽ làm cho mọi

người trong thái y viện chướng mắt, mấy tiểu thái giám cung nữ này cũng không

được, không cần thiết phải đem chất đầy thành núi lễ vật trong thái y viện như

vậy, rõ ràng không thấy được ánh sáng luôn mà.

Thấy bọn họ đang tụ tập chia lễ vật, Liên Kiều ra ngoài y quán hít thở không

khí. Trăng trên hôm nay thật sáng, cũng giống với mặt trăng ở thời đại của

nàng.

Nghĩ đến đây không khỏi thở dài.

“Liên thái y, phong cảnh như vậy sao lại thở dài?”

Ách? Vừa ngẩn lên, lại là hắn. Sao đi đến đâu cũng đụng phải người này? Thái

tử rất nhàn rỗi sao?

Liên Kiều vốn coi thường hắn, nhưng trong lòng lại thủy chung nhớ một

người.

“Nàng, khỏe không?” Vốn nàng muốn hỏi hắn có ngược đãi Tô Lạp hay không,

nhưng nghĩ lại dù sao người ta cũng là thái tử, như vậy không được lễ phép.

Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Ngươi đừng có mà ốc còn không

mang nổi mình ốc còn ở đó quản người khác chết sống ra sao?”

Sớm biết rằng có hỏi người này cũng như không, haiz, lại tự mình tìm phiền

toái.

Thở dài, nàng quyết định đổi đề tài: “Cái kia, ta có thể xuất cung hay

không?” Tránh tầm mắt sắc bén của hắn phóng tới, nàng liền nhanh chóng giải

thích: “Ta chỉ muốn ra cung xem có dược liệu hay không để mua một ít về, ngươi

cũng biết thái y viện này thật sự .. rất khó coi.” Hy vọng hắn không nhìn ra

việc nàng muốn mượn việc công để ra ngoài giải tỏa những ý niệm sầu muộn trong

đầu, người này rất tinh, hắn chăm chú nhìn nàng, cái gì cũng không thể che giấu

hắn.

Trầm mặt một lát, Mục Sa Tu Hạ thản nhiên nói: “Mang theo thị vệ, ngoài cung

rất nguy hiểm.”

Ách? Nàng không nghe lầm, ngẩn đầu nhìn hắn muốn hỏi rõ ràng hắn rốt cuộc có

ý tứ gì thì người đã không thấy đâu,

Được rang thật là vui, kinh thành này thật sự là một nơi rất tốt có thể giải

thoát khỏi tâm trạng băn khoăn để tìm hiểu phong tục ở nơi này. Lúc này đây,

nàng mang theo người hầu do thái tử đặc phái, chậm rãi nghênh ngang đi ra từ cửa

chính của hoàng cung, tâm tình tất nhiên là rất phấn chấn. Ngồi trong khoang xe

ngựa rộng rãi, Liên Kiều mang theo tâm tình thật tốt nhìn ra bên ngoài xem xét,

ra khỏi hoàng cung là một khoảng đất rộng trống trải, sau đó mới bước vào khu

dân cư. Những ngôi nhà ở đây đại bộ phận cấu trúc là tường đất, giản dị mà vững

chắ

c, nhưng mỗi hộ sẽ đem các bức tường này sơn màu sắc khác nhau, họ mô tả

những hoa văn đa dạng, nhìn qua nhìn lại toàn là những màu sắc rực rỡ rất náo

nhiệt. Có thể thấy người dân ở đây rất là yêu cuộc sống, cũng không giống với

miêu tả của Tô Lạp là người Cách tát ăn tươi nuốt sống như quái vật. Thực tế,

đối với những quốc gia đối lập, một khi đặt lên tấm màn che của chính trị thì

tất cả những điều tốt đẹp đều trở nên ghê tởm nhưng dân chúng thì vẫn chất phát,

đơn giản đến đáng yêu.

Kinh thành rất rộng lớn, phía nam thành là khu vực của nhà giàu, phía bắc

thành là khu vựa của dân nghèo, phía đông là khu buôn bán, phía tây là khu giải

trí (Nam sĩ chuyên khu, nữ chớ tiến*). Đoàn người của Liên Kiều chậm rãi hướng

phía thành đông mà đi. Dọc phố dày đặc những quán ăn cửa hiệu, bản hiệu cờ xí đủ

cả, Liên Kiều ngó đông ngó tây không biết làm thế nào để tìm ra cửa hiệu thuốc.

Thành đông phố xá san sát nhau, ngoại trừ những màu sắc rực rỡ của những bức

tường cũng có vài toà nhà lầu kết cấu chuyên mộc**. Đi theo tiểu thái giám Tiểu

Đức Tử nghe hắn khoe khoang với nàng, những nhà lầu này là sản nghiệp của các


XtGem Forum catalog