
Tô
Lạp là được rồi. Liên Kiều biết nàng là cực hận nên muốn để lại vết thương trên
mặt để nhắc nhở nàng khắc cốt ghi tâm mối cừu hận này.
Ngày hôm sau. trời vừa sáng Liên Kiều đã bị mang đi.
Gian phòng này có chút ý vị, cột màu trắng được điêu khắc tinh xảo uyển
chuyển hàm xúc tính ôn nhu, màn cửa sổ màu vàng nhạt rủ xuống những tua thật dài
cùng với màu vàng sậm của màn ngủ được phối hợp rất tinh tế.
Bên giường Huyết Thái tử ngồi trên ghế mặt không chút thay đổi, Liên Kiều
trong lòng cười thầm, nam nhân này cơ thể cứng ngắc, vẫn bày ra cái mặt như cá
chết, hắn không cáu nhưng người khác nhìn đều sợ.
“Nếu ngươi dám có ý đồ gây rối, bổn vương lập tức chôn sống ngươi.” Hắn
nghiêm mặt băng lãnh nói.
Liên Kiều cũng không sợ hắn, dù sao hiện tại hắn cũng cần tới nàng: “Y giả
tại tâm**, ta sẽ không giết hắn.” Nàng lập tức ngồi xuống vén màn lên bắt mạch,
trong chốc lát nàng thu hồi tay lại.
“Thế nào?” Trát Nhân Tây nhịn không được hỏi.
Liên Kiều liếc mắt nhìn Huyết Thái Tử bên cạnh, bày ra một bộ dáng bí hiểm
nói: “Mắt người là nơi thể hiện tình trạng cơ thể con người, tình trạng của lục
phủ ngủ tạng, tất cả đều hiện lên trên hai mắt. Quý thể của điện hạ bản chất là
nhiệt, lại điều dưỡng quá độ, cho nên bên trong tích tụ nhiệt, máu huyết cũng vì
thế mà nóng, dồn lên hai mắt, gây đỏ mắt, nếu không lập tức điều trị, tích tụ
lâu ngày, sẽ tạo nên màng chắn màu trắng. Ước chừng, to như gạt vừng, cứ lập đi
lập lại sẽ sinh ra thêm lớp màng mắt, che lấp đồng tử, trước là mắt mờ, sau sẽ
thành mù”.
Huyết thái tử rõ ràng không kiên nhẫn: “Cuối cùng là có thể chữa khỏi hay
không?”
Liên Kiều nghiêng đầu nhìn hắn, mặt vẫn như cũ chậm rãi: “Trị thì có thể trị,
nhưng…”
“Cái gì?” Huyết thái tử trong mắt đã ẩn hiện sát khí.
“Mắt hắn không phải mới bị như vậy một hai ngày.”
“Có từ nhỏ.”
“Sao lại không mời thầy thuốc trị liệu? Không nên để đến bây giờ nghiêm trọng
như vậy mới giải quyết.”
Hắn cười lạnh: “Thầy thuốc không biết đã mời bao nhiêu ngừơi, nhưng không một
ai có thể trị cho mắt của vương đệ, chúng đều là lang băm, tất cả đều bị ta lấy
hai mắt đền tội cho vương đệ.
Lời hắn nói làm Liên Kiều lạnh cả người. Hắn từ nhỏ đã bị bệnh, lấy địa vị
của bọn họ thì có lẽ đếm không hết số thầy thuốc bị bọn lấy đi đôi mắt, quả thực
lãnh huyết vô tình cực điểm.
Tâm lý có chút xôn xao nhưng nàng đã kịp lấy lại tinh thần, Liên Kiều tới bên
bàn lấy bút viết phương thuốc lên giấy. Viết xong nàng thổi thổi rồi đưa cho
Huyết thái tử.
“Gọi người dựa vào đây mà lấy dược.”
Buổi chiều Liên Kiều đang giúp Tô Lạp sát gừng vào vết thương thì cánh cửa bị
đẩy mạnh, bước vào là hai gã vẻ mặt như hung thần ác sát tiến tới kéo Liên Kiều
ra ngoài mặc cho Tô Lạp ở phía sau khóc lóc thảm thiết cũng không quay đầu lại
liếc mắt một cái.
“Ba” trên mặt lại bị một bạt tai, Liên Kiều thống hận cực độ loại vũ nhục
này, nhưng hai cánh tay lại bi chế trụ không thể động đậy.
Huyết thái tử ánh mắt lộ hàn quang, sát ý lộ rõ: “Dám lường gạt bổn vương, lá
gan ngươi cũng không nhỏ.”
Phun ra một ít máu, Liên Kiều ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn: “Ta làm sao lường
gạt ngươi?” Trên mặt nàng giờ đau rát, đánh nữ nhân, căn bản không xứng được gọi
là nam nhân.
Huyết thái tử rút ra tờ giấy ném tới trước mặt nàng: “Ngươi đưa phương thuốc
này căn bản không thể dùng.”
Liên Kiều nhíu mày: “Sao lại không thể dùng?” Nàng nghi hoặc nhìn hắn:
“Phương thuốc của ta tuyệt đối không sai.”
“Có thật không?” Hắn cười lạnh, “Phương thuốc này của ngươi đã đưa cho vài
thầy thuốc nghiên cứu, có một loại dược trên đời này căn bản không thể có.”
Ách! Thảm, chẳng lẽ thế giới này dược liệu khác với thế giới của nàng. Haiz,
chẳng lẽ nàng thực sự sẽ bỏ mạng ở đây.
Nàng hít thở sâu bình tỉnh lại nàng hỏi: “Là dược gì?”
“Long đảm!” Hắn lạnh lùng nói, “Long chính là biểu tượng của Lương quốc,
người dân Lương quốc cúng bái, ngươi nói đi phải làm như thế nào lấy được long
chi đảm?”
Không thể nào, Liên Kiều cảm thấy mình muốn té xỉu ở đây, Huyết thái tử này
rốt cục mời đến thầy thuốc gì a. Sao đến long đảm cũng không biết, còn dám làm
thấy thuốc, quả thực không biết sống chết, trách không được đệ đệ hắn bệnh lâu
năm như vậy lại không có khởi sắc, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, hai
huynh đệ này đúng là ngu ngốc mà, xứng đáng bị người ta lừ
Liên Kiều trong giọng nói mang ngữ khí trào phúng: “Trong sách thuốc nói long
đảm này kỳ thật là long đảm thảo, thanh nhiệt giải độc, lưu thông máu khử phong
hàn, sao lại ngu ngốc có thể ví long đảm này là long chi đảm đây?”
Huyết thái tử híp mắt nhìn nàng, muốn xác định lời nói của nàng. Sau một lúc
lâu.
“Bổn vương sẽ tin ngươi một lần, nhưng sẽ cho thầy thuốc cùng ngươi tranh
luận.”
“Tuỳ, ta phụng bồi là được.”
Gặp thầy thuốc ở đây Liên Kiều mới biết được không phải là thế giời này dược
vật cùng thế giới nàng không giống mà là có rất nhiều thảo dược không phát hiện
được giá trị của nó, vì vậy mới không được dùng đến. Xem ra thế giới này Lý Khi
Trân còn chưa sinh ra đâu.
Huyết thái tử lập