
biến thái.
Liên Kiều bước đến ôm lấy hai vai Tô Lạp, nhìn chằm chằm nàng nói từng chữ
một: “Là ta sai, là ta hại ngươi, tối hôm qua ta bỏ chạy, không cứu ngươi, ngươi
hận ta đi, hận ta đi.”
Đối với Tô Lạp, thù giết cha, mối hận diệt tộc sâu nặng như vậy, bất luận như
thế nào cũng là hận nhiều hơn thích. Cho dù nàng ta hận nàng, Liên Kiều cũng
không muốn nàng bị cái tên ma quỷ kia mê hoặc, mỗi ngày suy nghĩ phải ly lòng
hắn như thế nào, nếu thật sự là như vậy, Tô Lạp thà chết còn hơn.
Tô Lạp lắc đầu, khoé miệng trước sau vẫn cười khổ: “Liên tỷ tỷ, ngươi không
cần tự trách, ngươi không sai, dù có ngươi thì cũng không thay đổi được gì.” Ánh
mắt lại buồn bả hướng ra ngoài cửa sổ: “Ai cũng sẽ không cứu ta.”
Liên Kiều rời mắt khỏi Tô Lạp bỗng nhiên phát hiện có một bóng người cao lớn
đứng cách đó không xa. Mặt không chút thay đổi, đôi mắt băng lãnh, nhưng khoé
miệng lại nhếch lên một tia khinh miệt cùng châm chọc. Ánh mắt kia như đang nói:
“Ngươi so với ta cũng không kém, vẻ mặt nhu nhược giả vờ lương thiện, tâm cũng
tệ giống nhau thôi. So với ta càng ác hơn.”
Liên Kiều chạy đi, tựa như có mấy chục con sói ở sau truy đuổi nàng, nàng
thầm nghĩ phải chạy, chạy đến khi hết sức, chạy đến khi ngã xuống, chạy đến khi
chết…
Tô Lạp không thể trở về nữa, cả đời nàng đã bị nam nhân tà ác kia làm hỏng.
Liên Kiều thất tha thất thểu chạy về tù thất, nhìn thấy Đằng Triệt vẻ mặt chất
phát ngồi ở đầu giường mới đột nhiên nghĩ đến, nàng gần đây chỉ lo lắng cho Tô
Lạp rồi trị mắt cho Trát Nhân Tây, lại xem nhẹ sự tồn tại của Đằng triệt. Nàng
đúng là một nữ nhân có số khổ mà, gặp biến cố lớn đã mất đi trượng phu, mất đi
thân nhân vậy mà hiện giờ nữ nhi duy nhất cũng…Liên Kiều do dự kh ng biết có nên
đem chuyện của Tô Lạp nói cho nàng biết hay không.
Thân thể mệt mõi không chịu được, Liên Kiều ngã vật lên giường từ từ nhắm hai
mắt lại, không muốn nhìn đến vẻ mặt Đằng Triệt đang ngây ra.
Trong chốc lát nàng lại có cảm giác có người đến gần nàng, mở mắt ra nhìn
thấy Đằng Triệt đang ngồi bên giường nàng với đôi mắt trũng sâu đầy sầu lo.
Đằng Triệt chậm rãi làm khẩu hình*, Liên Kiều nhìn một hồi mới hiểu được là
nàng đang hỏi Tô Lạp đi đâu.
Một luồng khí tức thương tâm và đau xót dồn nén về lên mũi, Liên Kiều ngồi
dậy, yên lặng nhìn Đằng Triệt, chậm rãi nói: “Có một việc ngươi có quyền biết
nhưng ngươi phải bình tĩnh một chút nghe ta nói hết, được không?”
Đằng Triệt nhìn nàng, đáy mắt hiện rõ nỗi sợ hãi nhưng vẫn gật gật đầu yên
lặng lắng nghe.
Liên Kiều cúi đầu, suy nghĩ không biết nên giải thích thế nào, sau một lúc
lâu mới nói: “Tô Lạp giờ đã là người của Huyết Thái tử, nàng… sau này sẽ có cuộc
sống tốt hơn, hắn đồng ý thú nàng.”
Nói xong, nàng trước sau vẫn cúi đầu không dám nhìn Đằng Triệt, hơn nữa ngày
vẫn không thấy Đằng Triệt có phản ứng gì, nàng tò mò ngẩn đầu lên nhìn.
Chỉ thấy Đằng Triệt hai mắt trợn lên, đôi tròng mắt đục ngầu giăng đầy tơ máu
như muốn rớt ra ngoài, hai tay nắm chặt thành quyền, mu bàn tay nỗi lên một mạt
gân xanh, đốt ngón tay tím ngắt, cả người run rẩy không ngừng. Liên Kiều lo lắng
nàng sẽ đi tìm ác quỷ kia, vội vàng nhào tới ôm chặt lấy thân thể của nàng kéo
lại. Liên Kiều không nghĩ Đằng Triệt lại có sức lực lớn vô cùng, lập tức đã đẩy
nàng ngã xuống, rồi đứng lên vẻ mặt điên cuồng hô to: “Hắn là cố ý, cố ý… hắn
vẫn chưa từ bỏ ý định, giết người nhiều như vậy nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định…hắn
là ma quỷ, là sài lang thích ăn tươi nuốt sống người, hắn là ác quỷ đến từ địa
ngục…” Đằng Triệt giống như người điên, la đến khàn cả giọng, thanh âm này càng
khiến nàng giống như lệ quỷ đến từ địa phủ âm u. Có thể do bị kích thích quá
mạnh mới khiến nàng mở miệng nói chuyện, vì từ khi bị nhốt ở đây, Đằng Triệt một
câu cũng không nói, Liên Kiều nghĩ nàng bị mất tiếng nói, vốn định tìm cơ hội
chữa trị cho nàng. Hiện tại xem ra không cần nữa rồi.
“Hắn không buông tha chúng ta, sẽ không bỏ qua cho chúng ta…” Hai mắt Đằng
Triệt đầy sợ hãi nhưng lập tức lại giống như người bệnh tâm thần cười ha hả:
“Hắn cả đời này đừng hòng nghĩ đến, ha ha ha…đời này đừng hòng nghĩ đến, ta sẽ
không để hắn thực hiện được, ha ha ha ha..ha ha..”
Tiếng cười của nàng cực kỳ giống với tiếng khóc của trẻ con, Liên Kiều cùng
nàng sống ở đây nghe được lông cũng dựng đứng cả lên. Bất quá lúc Đằng triệt
điên điên khùng khùng, thanh âm đứt quãng tê rống lên, như vậy nàng mới hiểu
được một điều quan trọng, một tin tức cực kỳ quan trọng. Trong tay Đằng Triệt có
vật mà Huyết thái tử cần nên vì việc này mà hắn mới diệt cả tộc Ngạc lỗ. Như vậy
Huyết thái tử đối với Tô Lạp sở tác sở vi…nàng không còn dám nghĩ tới nữa.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây chiếu vào phòng, chiếu thẳng lên
mặt Liên Kiều, nàng liền tỉnh, nàng không biết Đằng Triệt khi nào thì ngừng cũng
không biết khi nào mình ngủ, tỉnh lại chỉ thấy cả người đều đau, nàng đưa tay
xoa xoa huyệt thái dương.
Mệt mõi đứng lên, thấy Đằng Triệt nằm trên giường không biết là đang ngủ hay
giả vờ ngủ, tóm lại là đang nhắm mắ