pacman, rainbows, and roller s
Y Nữ Xuân Thu

Y Nữ Xuân Thu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326710

Bình chọn: 7.00/10/671 lượt.

ng được đưa ra khỏi tù thất, nhưng tiếp theo lại

bị đưa đến nơi đã làm cho nàng khắc sâu trong trí nhớ.

“Vương huynh, ta muốn nàng chữa bệnh cho ta.”

Người ngồi trên ngôi vị cao cao có đôi mắt màu lam kia nguyên lai là ca ca

của hắn, hắn gọi là Vương huynh, hay là người này là Huyết thái tử?

Liên Kiều vừa đến đã lập tức quỳ xuống nhìn về phía nam tử có đôi mắt màu lam

kia, yêu cầu để cho nàng trị liệu. Huyết thái tử thâm ý liếc nhìn nàng, đi đến

nâng đệ đệ dậy.

“Nữ nhân này là tử tù.”

“Vậy chờ nàng chữa khỏi mắt cho đệ rồi lại giết nàng cũng được.”

Aiz, hắn thật không phải người mà, có thể nói thản nhiên như vậy, còn với vẻ

mặt vô tội nữa, hắn một là không hiểu biết hai là một người lãnh huyết vô tình.

Hắn so với ca ca hắn cũng không kém gì, quả nhiên là huynh đệ tình thâm, cùng

một dòng máu mà.

Lúc này Huyết thái tử đã đi đến trước mặt Liên Kiều, hắn nhìn nàng chăm chú

làm nàng cảm thấy bị áp lực, nhưng nàng vẫn buộc mình phải nhìn thẳng, tuyệt

không lùi bước.

Hắn đứng cách nàng chừng vài bước, yên lặng nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Đệ đệ

của ta bị bệnh gì?”

Liên Kiều biết hắn kiểm tra nàng, chậm rãi nói: “Là mắt sinh ế màng**, lúc

còn nhỏ bị ánh sáng làm chói mắt đến nỗi mù, phải thường xoa bóp xung quanh mi

tâm và chân mày, dùng dải băng bịt mắt lại không hoạt động mắt nữa thì ế này tự

hết. Nhưng không thể kéo dài, bỏ ra mắt đau, phải thêm dược liệu để chữa

trị.”

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt nàng, muốn từ đó nhìn thấy được chút dấu

vết nàng không thật hoặc có chút khả nghi. Nếu vậy hắn lập tức sẽ cho nàng chết

không có chổ chôn, nhưng là—không có, ánh mắt của nàng thanh minh, trong suốt,

thấy vậy hắn lại có chút cảm giác xấu hổ.

Hồi lâu sau, hắn dường như xác định được chuyện gì đó, vung tay lên cho người

dẫn Liên Kiều đi.

“Vương huynh…”

Huyết thái tử khoát tay, ý bảo đệ đệ an tâm một chút: “Trát Nhân Tây, nữ nhân

này ta còn muốn xác định lại thân phận, ngươi hãy chờ một chút đi”.

Trát Nhân Tây đã rất khẩn cấp: “Đệ muốn nàng chữa bệnh cho đệ, đệ đã chờ đợi

lâu như vậy, rốt cuộc cũng không được, Vương huynh, huynh có biết đệ đã trải qua

bao nhiêu ngày thống khổ không? Đệ…”

Huyết thái tử hít sâu một hơi, nhìn người trước mặt là bào đệ cùng một mẹ với

hắn, đáy mắt toát ra vẻ dao động: “Aiz, thực không có biện pháp với ngươi.”

“Vương huynh…”

“Được rồi, ta muốn xem nàng có khả năng gì để chữa khỏi cho ngươi.” Hắn cũng

thực muốn xác định một việc…nàng rốt cục là ai? Một công đôi việc đi.

—————————————————————-

CAM THẢO

( ABRUS PRECATORIUS )

Tên cây : Cam Thảo Dây, cườm thảo đỏ, dây chi chi, dây cườm cườm, tương tư

đằng, cảm sảo (Tày)

Mô tả : Dây leo, sống nhiều năm; cành non có lông nhỏ. lá kép lông chim chẵn,

mọc so le. Hoa màu hồng, mọc thành chùm ở kẽ lá. Quả đậu, dẹt, có 3-7 hạt hình

trứng, màu đỏ có đốm đen, rất độc. Toàn cây có vị ngọt.

Phân bố : Cây mọc hoang ở vùng rừng núi, nhiều nhất ở vùng ven biển. Còn được

trồng.

Bộ phận dùng : Rễ, ây, lá. Thu hái vào mùa thu đông, tốt nhất lúc cây mới ra

hoa. Dùng tươi hoặc phơi, sấy khô. Hạt độc, dùng ngoài.

Thành phần hóa học : Trong hạt có protein độc : L(+) abrin, glucosid abralin,

hemagglutinin làm vón máu, N-methyl tryptophan, men ureasa. Rễ và dây mang lá

chứa glycyrrhizin.

Công dụng : Chữa ho, cảm sốt, hoàng đản do viêm gan siêu vi trùng, giải độc,

vị ngọt nên dùng trong các đơn thuốc cho dễ uống. Ngày 8-16g rễ, dây, sắc. Hạt

độc, giã đắp ngoài, sát khuẩn, tiêu viêm, làm mụn nhọt chống vỡ, trị vú sưng

đau, tắc tia sữa.

*tù thất: nơi giam giữ tù nhân

**mắt sinh ế màng: mắt kéo mây- bệnh mắt cườm.

Đãi ngộ của Liên Kiều cũng thay đổi không ít, nhưng vẫn bị giám thị. Phòng ở

rộng hơn, bên trong có hai cái giường, có mẹ con Tô Lạp đã ở cạnh nàng cũng yên

tâm không ít. Chờ thị vệ ra khỏi cửa, Tô Lạp liền chạy tới ôm chặt lấy người

Liên Kiều.

“Ta nghĩ sẽ không gặp lại tỷ nữa, bọn họ mang tỷ đi thật sự làm ta sợ muốn

chết.”

Liên Kiều vỗ nhẹ vai nàng nói: “Ta không sao, ta đi rồi hai người bị bọn họ

đưa đi đâu?”

Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Lạp ngước lên, hốc mắt ẩn ẩn chút lệ: “Bọn họ đem

ta và mẹ đi thẩm vấn, hỏi ta làm sao lại quen biết tỷ, ta không biết trả lời như

thế nào chỉ theo tình hình thực tế mà trả lời.” Ngừng một chút, nàng chột dạ

nhìn Liên Kiều hỏi: “Liên tỷ ta không nói sai gì chứ.”

Liên Kiều mỉm cười: “Không sao, có như thế nào thì nói thế ấy.”

Từ đó, thức ăn của các nàng được cải thiện tốt hơn một chút, ngoài bánh nướng

áp chảo còn có chút thịt muối, nhưng nàng không ngờ tới yêu cầu mang sinh khương

(gừng) cho nàng Huyết Thái tử cũng đáp ứng.

Liên Kiều đem gừng cắt nhỏ, nhẹ nhàng chà sát vết thương đã kết vảy trên mặt

Tô Lạp, ngăn không cho máu chảy ra còn có thể làm vết thương liền lại được và

không để lại sẹo, Tô Lạp dù sao cũng là một tiểu cô nương, nếu có thể rời đi sau

này còn phải lập gia đình, vết sẹo trên mặt nàng nếu không tiêu trừ được thì

tương lai còn nam nhân nào dám thú nàng.

Liên Kiều cũng muốn làm cho Đằng Triệt nhưng lại bị cự tuyệt chỉ nói giúp