
tượng tuy có hơi yếu nhưng cũng không đáng ngại. Bên ngoài loáng thoáng có
tiếng người đến, cửa phòng lập tức bị đẩy ra, một cái khay đựng thức ăn được đặt
trên mặt đất, còn chưa nhìn rõ là ai đến thì cánh cửa nặng nề đã bị đóng
lại.
Đi đến cạnh cửa, nàng bưng khay lên, bên trong là ba cái bánh nướng áp chảo
và nước, xem ra đây là bữa sáng, so với lúc trước thật là tốt, ít nhất không cho
nàng ăn sưu thuỷ môi thước(1). Một bên cầm bánh nướng ăn, một bên suy nghĩ lại
lời nói của Tô Lạp tối hôm qua, phân tích lại cảm thấy trong đó có điểm khả nghi
rất lớn. Như lời nói của Tô Lạp thì thứ nhất, Huyết thái tử vì Ngạc Lỗ tộc không
khuất phục nên mới tiêu diệt họ, vì sao lại để các nàng sống? Thứ hai, những
người này đã được huấn luyện rất tốt, mỗi người đều che mặt và khi ra tay thì
không lưu lại dấu vết, tác phong làm việc giống một đám cướp của giết người,
giang dương đại đạo. Thứ ba, nàng không phải người trong tộc, bọn họ không có lý
do buông tha nàng, càng không nói đến việc mang nàng về đây, lại không ngược đãi
nàng, tựa như xem nàng là người của họ vậy. Nhiều dấu hiệu cho thấy, việc này
nhất định có liên quan đến mình nhưng lại không lý giải được, haiz.
Tô Lạp đã muốn tỉnh lại, giật giật hàng mi, mở to mắt liền thấy Liên Kiều
đang cầm bánh nướng ngẩn người, liền gọi: “Tỷ tỷ!”
Suy nghĩ bị gián đoạn, bỏ bánh nướng trong tay xuống, Liên Kiều đứng lên đi
đến trước giường, đưa tay đẩy Tô Lạp ngồi xuống: “Đau không?”
Tô Lạp gật gật đầu, lại lập tức lắc đầu: “Không đau, Tô Lạp không đau, nhưng
mẹ ta…” nhìn về phía Đằng Triệt đang nằm trên giường, mặt lộ vẻ u sầu.
“Đằng Triệt không có việc gì ngươi yên tâm”. Vỗ nhẹ vào bàn tay nàng, “Đến
đây, tỉnh rồi cũng nên rời giường đi, lại ăn một chút này.”
Đem bánh nướng đưa cho Tô Lạp, cô gái nhỏ mắt không hề chớp cứ nhìn chằm
chằm, liếm liếm đôi môi khô khốc, cầm lấy bánh cắn nhanh từng ngụm, xem ra thật
sự là đói lắm. Sợ nàng nghẹn, Liên Kiều vội đem nước lại cho nàng uống.
“ từ từ thôi, không ai giành với ngươi đâu”. Nhìn Tô Lạp ăn, Liên Kiều có
chút lo lắng nhìn lại Đằng Triệt vẫn chưa tỉnh, dù sao cũng lớn tuổi, muốn hồi
phục nhanh cũng khó.
“Phanh” cánh cửa bị đá văng, xông vào là hai gã người vạm vỡ, trực tiếp kéo
Liên Kiều ra ngoài.
“Tỷ tỷ, Liên tỷ” Tô Lạp kinh hãi, thình lình bị hai người đàn ông nhảy vào
doạ cho choáng váng, sống chết nắm lấy tay Liên Kiều không cho họ mang nàng
đi.
“Cút ngay.” Một gã không kiên nhẫn đá vào ngực Tô Lạp một cước, Tô Lạp ngã
trên đất không đứng dậy nỗi, Liên Kiều cũng thất kinh, bất lực để cho bọn họ
mang đi nhưng vẫn liên tục quay lại nhìn Tô Lạp khoé miệng đang vương tơ máu
cùng với hai mắt hoảng sợ đầy tuyệt vọng.
Xuyên qua mấy cái thông đạo, qua vài cái cửa lớn, cuối cùng nàng bị đưa vào
một căn phòng vừa to vừa rộng, hai gã đại hán đem nàng đẩy vào, đến nỗi nàng
thân thiết luôn với mặt đất, may mà trên sàn có thảm màu trắng tuyết thật dày
nên không đau nhiều như nàng nghĩ.
Vừa đứng dậy bên tai liền truyền đến một đạo mệnh lệnh: “Cỡi quần áo ra.”
Ách? Liên Kiều ngạc nhiên ngẩn đầu lên lại thấy ngay một đôi mắt xanh băng
lãnh. Đôi mắt kia giống như muốn đem người ta nhốt vào trong đó và mang theo vẻ
băng lãnh cùng khinh thường nhìn nàng.
Là hắn, nhưng lần này hắn không che mặt, khuôn mặt tuấn mỹ gần như tà ác cùng
khí chất vương giả không gì sánh kịp nhưng lại phản phất toả ra hơi thở nguy
hiểm, hắn tà tà nằm dựa người vào ghế phủ tấm da gấu phía trên. Một bộ trường
bào rộng được thắt đai, đem những đường cong đầy nam tính cùng thể hình tráng
kiện to lớn như tượng điêu khắc. Một mái tóc như thác nước tuôn chảy xuống phát
ra ngân quang, vài sợi tóc lơ đãng trên gương mặt cương nghị mà thâm thuý. Bộ
dáng của hắn như vậy càng toả thêm khí chất bức nhân, đẹp đến mê người.
Vô luận là ở phương Đông hay phương Tây, cho dù người đẹp đến cỡ nào so ra
vẫn kém hắn vạn phần. Nàng chưa từng gặp qua nam nhân nào xuất sắc như vậy,
trong lúc nhất thời nàng không ý thức được là mình đang còn nằm trên mặt đất ngơ
ngơ ngác ngác, ngây ngốc nhìn hắn không phản ứng được gì.
Nhìn Liên Kiều bộ dáng ngây ngốc như vậy, đôi mắt băng lam kia phúng ý càng
sâu, nhẹ nhàng chuyển động, khoé miệng gợi lên một chút ý đùa cợt, âm thanh trầm
thấp thu hút người vang lên: “Đem quần áo của ngươi cỡi ra hết, một chút cũng
không được để lại.” Tuy mang theo ý cười nhưng ngữ băng hàn lại làm cho ngươi ta
rùng mình sợ hãi.
Liên Kiều rốt cục cũng phản ứng lại, không ngờ nam nhân tuấn mỹ trước mắt này
lại yêu cầu nàng cỡi quần áo. Kỳ lạ là hắn không phẫn nộ, nhưng cũng cái mâu
trung như ác quỷ ấy nhìn thấy nữ nhân là phác*. Quái, hắn không duyên không cớ,
cớ gì lại tìm nàng?
“Không được”, nam nhân này tám phần là kẻ điên, nàng cũng không muốn điên
cùng hắn a. Nàng không nhanh không chậm đứng lên, một câu lập tức cự tuyệt yêu
cầu vô lý của hắn.
Mâu quang băng lam rõ ràng như đang bị kiềm hãm. Đuôi lông mày hắn khẽ nhếch
tựa như không dự đoán được nàng sẽ có loại phản ứng này.
“Không được?” Hắn cười nhạo,