
ặt nước còn có những
cánh đào phớt hồng lững lờ trôi dọc theo dòng chảy.
Cảnh đẹp say lòng người. Đông Ly hăng hái chạy dọc
theo đường rìa hồ, nàng nhận thấy những đóa bạch liên nổi bềnh bồng trên mặt
nước, những mảng lá xanh mướt to rộng như làm nền tô bật lên sự trắng bạch
thanh khiết của hoa sen.
“An ca ca, huynh xem bạch liên đã nở rồi kìa.” Nàng
vui sướng reo lên.
Đôi mắt Đức An trìu mến ngắm nhìn nụ cười ngọt ngào
của nàng. Hoa viên của Đa La Duệ vương phủ cho dù có rộng lớn, mây trời núi
nước cho dù có rực rỡ cũng vẫn không bằng được con người thanh tú diễm lệ đang
đứng nơi đây. Quan trọng nhất là khi nàng vui lại càng xinh đẹp không bút mực
nào tả xiết.
Đang lúc hai người cao hứng du thưởng thì bỗng có một
tên gia phó chạy hồng hộc đến quỳ xuống bẩm báo, “An bối lặc, Vương gia có
chuyện tìm người thương lượng, hiện đang ở đại sảnh chờ người.”
Đức An nhíu mày mất hứng, tuy rằng luyến tiếc không
muốn rời bỏ Đông Ly lúc này, nhưng lệnh A mã không thể không theo, “Ngươi lui
xuống trước đi, ta lập tức theo sau.”
Gia phó lập tức lĩnh mệnh lui ra.
Đức An quay qua nhìn Đông Ly ôn nhu căn dặn, “Ly nhi,
trước tiên muội cứ ở nơi này thưởng ngoạn, ta đến gặp A mã bàn công việc một
chút.”
Đông Ly chăm chú ngắm nhìn bạch liên, đầu không ngoảnh
lại liền đáp, “An ca ca, huynh vội thì cứ đi trước, muội ở lại một mình không
sao đâu.”
Đức An mỉm cười lắc đầu, xem ra mị lực của sứ giả hộ
hoa này không thể thắng nổi mấy đóa bạch liên kia. (Vivi: sứ giả hộ hoa ở đây
có lẽ là người bảo hộ đóa hoa xinh đẹp Đông Ly, ý Đức An là ám chỉ hắn)
Lưu luyến liếc nhìn nàng thêm vài cái, hắn mới đành
lòng cất bước ra đi, từ từ rời khỏi hoa viên mà tiến đến đại sảnh.
Khương Đông Ly đi dọc theo bờ hồ, đi vài bước rồi dừng
lại đứng lặng im một hồi thật lâu, vẻ mặt đam mê đắm chìm trong mùi thoang
thoảng thơm ngát của từng bông bạch liên tinh khiết, hoa và người hòa lẫn tôn
thêm vẻ đẹp lẫn nhau, hai gò má nàng càng hồng lên rực rỡ một nét mỹ lệ tinh
khôi, xinh đẹp không gì sánh được.
Nàng mê muội với cảnh đẹp trước mắt, hoàn toàn không
phát hiện được từ phía ngôi đình nhỏ trên cao có một thân ảnh anh tuấn đang
đứng phiêu diêu, hai con ngươi đen bóng từ đôi mắt hắn dán chặt vào thân hình
tuyệt mỹ cùng dung nhan diễm lệ của nàng.
Bởi quá yêu hoa sen, nàng không nhịn được mà nhoài
người về phía trước, nửa thân dưới đứng tựa vào thành hồ, cố vươn tay ra thật
xa để hái được đóa bạch liên nở rộ đẹp nhất.
Mắt cứ nhìn đắm đuối hướng về bông sen trắng cao nhất
giữa hồ, đột nhiên thân hình lảo đảo mất trọng tâm, chúi nhũi muốn rơi xuống
hồ. Nhận thức được tình trạng nguy kịch của mình, nàng hô lớn cầu cứu một
tiếng, sợ hãi tới mức mắt nhanh chóng nhắm tít lại.
Trong phút chốc bỗng nhiên một thân ảnh lao vút đến
bên bờ hồ, vòng tay vươn dài ra ôm chặt lấy chiếc eo thon gọn của Đông Ly, đem
nàng từ vị trí còn cách mặt nước không xa đứng vững lại dưới đất.
Khương Đông Ly sợ tới mức túm chặt lấy quần áo đối
phương, khuôn mặt nhỏ nhắn dụi đầu vào lồng ngực to rắn cứng cáp, hai hàng lông
mi rậm run rẩy nhíu nhíu không ngừng, toàn thân bủn rủn vô lực, nàng bị chuyện
vừa xảy ra đe dọa sợ hãi hoảng hốt.
Đức Tuyển nhìn người con gái xinh đẹp trong lòng mình,
hắn đã quan sát nàng rất lâu rồi, từ xa xa thân ảnh nàng lả lướt mỏng manh,
không ngờ đến gần càng thêm phần choáng ngợp, nàng đúng là một mỹ nữ tuyệt sắc
vô song, tú diễm e lệ.
Hắn kiềm không được liền đưa tay nâng nhẹ cằm nàng,
làn nước lấp lánh chiếu vào khuôn mặt trắng hồng bạch ngọc, càng tô điểm cho
làn da lộng lẫy trắng ngời như một đóa hoa rực rỡ đang thời nở rộ, đôi môi đỏ
mềm như cánh hoa e ấp khiến hai tròng mắt của hắn không thể rời đi.
Trong lòng hắn phảng phất một sự khoái hoạt vui vẻ,
cánh bướm mảnh mai yếu ớt trong lòng hắn chớp chớp đôi mi liễu chầm chầm hé mở,
đôi mắt trong suốt tinh khiết kia thoáng cái đã hớp lấy hồn hắn, trái tim lạc
mất lối xưa, ngực như có từng sóng triều xô đập dữ dội.
Đôi mắt ngấn nước của Đông Ly ngước nhìn hắn, tò mò
lên tiếng hỏi, “Ngươi là ai? Tại sao đến giờ ta chưa từng thấy qua ngươi?”
Tâm tính nàng vốn dĩ đơn thuần khờ dại, cũng không
biết đề phòng người khác, nam tử trước mắt xuất ra một phong thái và khí chất
cao quý trầm tĩnh, nàng tự dưng nảy sinh hảo cảm, không một chút lo lắng bất
an.
Đức Tuyển mê muội ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn mỹ miều
của nàng, kiềm lòng không được thì thào khẽ một câu, “Sóng mắt lắng trong, mày
cong lá liễu”. (Ánh mắt trong veo như nước, lông mày cong đẹp uốn lượn.)
Hắn chăm chú nhìn nàng nhưng cũng không làm nàng cảm
thấy sợ hãi, chỉ khẽ cau mày, “Ngươi sao vậy? Trên mặt ta có dính gì sao?”
Khương Đông Ly khó hiểu hỏi, giơ tay lau lau tìm tìm
trên khuôn mặt tinh khôi.
Phản ứng của nàng khiến Đức Tuyển hơi sửng sốt một
chút, tự dưng bật ra một tràng cười thoải mái.
Tiểu mỹ nhân trước mắt này thật là thú vị a.
Tiểu thư khuê các bình thường vừa thấy hắn, ai cũng đỏ
bừng mặt giả bộ mất tự nhiên rồi quay người sang hướng khác, tận lực bảo trì
mộ