
Cho dù ta thật sự cưới nàng thì cũng chưa chắc
đã phải là thê tử của ta, ta thật muốn xem lúc đó tên thầy tướng số kia giải
thích thế nào. Hắn còn dám nói trừ bỏ nàng, ta nhất định không cưới bất kì ai
khác.”
“Ai nha nha, nhìn ngươi xem, đúng là hội đủ tư thù với
tức giận, nhưng ta mong ngươi đừng vì chuyện này mà đối xử khắt khe với nha đầu
Đông Ly kia.” Dận Kỳ nhìn nụ cười tà ác của hắn không kềm được phải lập tức
khuyên nhủ.
Đức Tuyển hừ lạnh một tiếng, “Ai bảo nàng ta không
biết trời cao đất dày, một tiểu nha đầu xấu xí mà cũng muốn bay lên cành cao
làm phượng hoàng sao.”
Dận Kỳ bị vẻ cực đoan của hắn đánh bại, chỉ đành xoa
xoa trán đau đầu, “Người ta rõ ràng là thân bất do kỷ, không cha không mẹ, nên
mới rơi vào kết cục làm cô dâu xung hỷ, ngươi nghĩ gả cho ngươi có được ưu đãi
sung sướng gì sao? Nếu ngươi thật sự chết đi, thì nàng phải thủ tiết cả đời
nha. Ngươi không biết cảm kích người ta, trái lại xem nàng như cừu nhân.”
“Ngươi nói có đủ chưa hả?” Đức Tuyển nheo hai mắt,
hung hăng nhìn chằm chằm vào hắn, “Ngươi với nàng ta không hề quen biết, sao
lại giúp nàng nói nhiều lời tốt đẹp như thế, kỳ lạ quá nha.” Hắn hạ giọng lẩm
bẩm, trong lời nói ẩn chứa ác ý.
“Chuyện này… A…” Dận Kỳ nhất thời nói lắp bắp, không
chịu nổi cái nhìn sắc bén của Đức Tuyển, rốt cuộc phải cung khai, “Ta… thấy
ngươi để ý đến chuyện này như vậy nên đã chạy đi nhìn thử Khương Đông Ly một
cái để xem bộ dạng nàng khó coi cỡ nào, ngươi đoán thử kết quả ra sao?” Hắn
ngược lại hỏi dồn.
Đức Tuyển đáp trả bằng một ánh mắt hung hãn tàn ác.
Dận Kỳ sờ sờ mũi, hắn thân làm hoàng huynh mà trước
mặt tên kia lại phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói, “Cô dâu xung hỷ mà ngươi chán
ghét đến cực điểm sớm trỗ mã thành một mỹ nữ tú lệ tao nhã, diễm lệ như hoa như
nguyệt. Đôi mắt sáng long lanh tựa sao trời, hai gò má ửng hồng e lệ, cười lên
một cái có thể lộ ra hai đồng tiền xinh xắn, bộ dáng thập phần mỹ miều, có thể
gọi là tuyệt sắc giai nhân.”
Dận Kỳ càng nói càng say mê, dường như tiểu mỹ nhân
thật sự đang đứng trước mặt hắn.
“Người ta sớm đã không còn là tiểu nha đầu chốc ghẻ
hôi bẩn như miệng ngươi hay nói đâu, mái tóc nàng đen bóng suông mượt dài óng ả
như tơ tằm thượng hạng. Bệnh chốc đầu gì đó tám năm qua đã tiêu biến không còn
bóng dáng.”
Đức Tuyển căn bản vẫn thờ ơ, liếc nhìn Dận Kỳ một cái,
lạnh lùng nói, “Ta không tin nàng đã biến thành một tiểu mỹ nhân.”
“Ngươi nói lời này hoàn toàn không đúng rồi.” Dận Kỳ
không phục cãi lại, “Ý của ngươi nói là mắt ta có vấn đề sao? Ngươi không tự
ngẫm lại đã bao lâu ngươi không thấy nàng, chín năm đúng không? Người ta nói nữ
nhân mười tám tức khắc sẽ biến thành mỹ nữ, không gì là không có khả năng.”
“Bộ dạng nàng ta xấu hay đẹp cũng không quan trọng.”
Đức Tuyển nhún nhún vai, khóe môi gợi lên một nụ cười quỷ dị, “Ta dự định sẽ
giữ nàng ấy ở bên cạnh, làm cho tên thầy tướng số mù kia biết rằng, cho dù nàng
ở bên cạnh ta cả đời, cũng tuyệt đối không bao giờ trở thành phúc tấn, càng
không thể là nữ nhân duy nhất trong cuộc đời của ta.”
Nhìn thấy tên bạn thân gương mặt âm trầm tươi cười,
Dận Kỳ càng lúc càng đau đầu, nghĩ tới Đông Ly, một tiểu mỹ nhân thanh tú xinh
đẹp như vậy không biết sẽ bị hắn lăng nhục như thế nào, thật sự làm người khác
nghĩ cũng thấy đau lòng.
Hắn cau mày mở miệng hỏi, “Ngươi tính đối đãi với Đông
Ly như thế nào? Ta không hi vọng ngươi sẽ tổn hại đến nàng, nàng là vô tội.”
“Sao vậy hả?” Đức Tuyển nhướng mày, nở nụ cười mỉa
mai, “Dường như ngươi rất quan tâm đến nha đầu kia đó nha”
Dận Kỳ nghe thế, mặt mày đỏ ửng, ngượng ngùng giải
thích, “Kì thật ta thấy nàng không chỉ một lần, còn cùng nàng trò chuyện với
nhau thật vui vẻ, tính tình của nàng khờ dại lại lương thiện, làm cho người ta
không thể không lập tức yêu thích nàng….” Nói tới đấy, hắn đột nhiên nghiêm
mặt, “Nhưng ngươi đừng vì lời ước hẹn mười năm của tên thầy bói nhàm chán kia,
mà đem toàn bộ nộ khí trút lên người Đông Ly, ta không hi vọng ngươi ức hiếp
bắt nạt nàng.”
Đức Tuyển trong chớp mắt giận đến tái mặt, “Chuyện của
ta với nàng không ai có thể nhúng tay vào, ta muốn đối với nàng thế nào là
chuyện riêng của ta, cho dù ngươi là bằng hữu tốt cũng không thể có ý kiến.”
Thanh âm của hắn lãnh băng đến cực điểm.
Không biết vì cái gì, trong lòng hắn đột nhiên có chút
tức giận, tại sao mọi người bên cạnh hắn đều nói thay cho nàng, đều bị nàng mê
hoặc? A mã, ngạc nương, Đức An, còn có cả nhóm nô bộc trong Đa La Duệ vương phủ
tất cả đều đối với nàng yêu thương hết mực, xem như trân bảo nâng niu quý
trọng.
Những năm gần đây mặc dù hắn rất ít hồi phủ, nhưng
không phải mọi chuyện trong phủ hắn đều ngây ngốc, nha đầu kia đã sớm thu phục
tâm của những người từ trên đến dưới trong vương phủ, hiện tại đến cả Dận Kỳ
cũng gạt hắn đi gặp nha đầu kia vài lần.
Hừ, hắn thật muốn nhìn thử nàng ta có phải đẹp như lời
mọi người ca tụng, cho dù là như thế thì kế hoạch của hắn cũng không thay đổi,
hắn tuyệt đối không để tên thầy bói mù kia xem hắn là một chuyện cười.
Dận