
làm Đức Tuyển giật mình rung
động. Nàng đúng là cô dâu xung hỷ chín năm trước bước vào nhà hắn, chính là
tiểu khất nhi đầu ghẻ chốc run rẩy đông cứng người năm xưa.
Mặc dù hắn đã cố gắng xua đi những mơ hồ lo lắng trong
lòng, nhưng giờ đây vô cùng rõ ràng trước mắt, lời tiên đoán năm nào của lão
thầy bói mù đã trở thành sự thật, tiểu oa nhi năm xưa nay lại được sánh duyên
bầu bạn suốt đời cùng hắn.
Vẻ mặt Đức Tuyển u ám ngắm nhìn dung nhan tươi xinh
đáng yêu điềm đạm kia, trong lòng chợt dâng lên một sự giận dữ vô cớ, pha lẫn
một chút nuối tiếc, những suy nghĩ trong đầu hắn hỗn loạn khiến môi tự bật lên
mấy lời đe dọa dữ dằn, “Mở mắt của ngươi ra.” Hắn lạnh lùng ra lệnh.
Khương Đông Ly đăm chiêu ủ dột nghĩ ngợi, An ca ca thế
nào còn chưa trở lại mau, Ly nhi thật đang rất sợ hãi a!
Mặc dù trong lòng không muốn chút nào, nhưng nỗi sợ
hãi lấn áp, nàng không dám trái lại mệnh lệnh của hắn; không hiểu tại sao nàng
vô cùng khiếp sợ cái gương mặt âm trầm nghiêm nghị chứa đựng bao sự tức giận
kia. Nàng chậm rãi từ từ hé mở đôi mắt, to gan len lén nhìn hắn.
“Nơi này… là Đa La Duệ vương phủ… Ngươi… Ngươi đừng
hung dữ với ta như vậy, nếu như An ca ca đến đây mà thấy được… Huynh ấy… huynh
ấy nhất định sẽ không tha cho ngươi!” Đông Ly nuốt nuốt nước miếng, nhút nhát
“uy hiếp” hắn, nhưng thanh âm nàng phát ra lại hoàn toàn yếu ớt không chút sức
lực hăm dọa.
Đôi lông mày Đức Tuyển nhíu nhíu kích động, bật cười
to ầm ĩ, dường như hắn xem nàng đang kể chuyện cười thì phải, hắn liếc nhìn
nàng đầy quỷ dị, “Ngươi có biết ta là ai không hả? Ở Đa La Duệ vương phủ này,
ta tự do ra ra vào vào liên tục nhiều năm liền, chưa từng có người nào làm khó
dễ được ta, càng không nói đến còn ai dám lên tiếng bảo sẽ không tha cho ta.”
“Ngươi… Ngươi là ai?” Khương Đông Ly nghe hắn
nói thế, không nhịn được mà thốt lên hỏi.
Khóe miệng Đức Tuyển khẽ cong lên thoáng hiện ý cười,
bỗng nhiên hắn vươn tay nâng nhẹ cằm nàng lên, đôi con ngươi mị hoặc chăm chú
hướng thẳng vào đôi mắt nàng, chậm rãi nhấn mạnh, “Ta chính là đại bối lặc của Đa
La Duệ vương phủ - Đức Tuyển bối lặc, là đại ca của An ca ca yêu quý của ngươi,
là người thừa kế tương lai của cái vương phủ này.”
“A!” Khương Đông Ly kinh hô một tiếng, sắc mặt phút
chốc biến đổi trắng xanh.
Một gương mặt hung ác điên cuồng la hét chợt thoáng
lên từ trong biển kí ức của nàng, những màn đối thoại, hành động năm nào như
sống lại rõ rệt trước mặt.
Nguyên lai… hắn chính là đại ca ca đã hận nàng thấu
xương, chà đạp bánh mì của nàng, giẫm mạnh lên tay nàng. Cùng là người mà ngạc
nương và Tần má má hay nói sắp trở thành trượng phu nàng kí thác cả đời còn
lại.
“Không! Không!”
Khương Đông Ly bị hoảng hốt đến cực độ, chỉ có thể
liên tục lắc lắc đầu, nàng không cần cái tên nam nhân xấu xa này làm vị hôn
phu.
Nàng sợ hắn đến chết mất thôi!
“Ngươi buông ra mau, ta muốn đi tìm An ca ca!” Nàng
nghẹn ngào lên tiếng, cố gắng giãy giụa thoát khỏi vòng kiềm hãm của hắn, đôi
thủy mâu tràn ngập hoảng loạn nhìn hắn, như thể hắn chính là một con độc xà
mãnh thú. (thủy mâu : con ngươi)
Đôi môi Đức Tuyển mím chặt lại không vui, trong lòng
chợt dâng lên một sự chua xót, tình cảm của nàng và Đức An xem ra rất tốt nha.
Hắn hừ một tiếng quát lớn, “Đã lớn rồi thì đừng có như
một tiểu cô nương suốt ngày chỉ biết oa oa khóc lên, chỉ cần ta nói xong những
điều cần thiết, ta lập tức sẽ thả ngươi ra, bây giờ hãy đứng yên lắng nghe,
đừng có cựa quậy lộn xộn nữa.”
Khương Đông Ly không còn cách nào khác chỉ đành cam
chịu run rẩy gật gật đầu, Đức Tuyển lúc này mới buông nàng lỏng ra.
“Ngươi thật sự không từ bỏ ý định tham lam của mình
nha. Thế nào hả? Ở lì tại vương phủ 9 năm qua, đã đem nơi này trở thành nhà của
riêng mình rồi sao?” Đức Tuyển nhướng mày, cao giọng mỉa mai.
Vẻ mặt Đông Ly ngu ngơ lắc đầu, “Ta không hiểu được ý
tứ của ngươi. A mã và ngạc nương đã nói, họ coi ta như là nữ nhi của mình, ta
có thể vĩnh viễn ở lại nơi đây, An ca ca cũng nói sẽ chăm sóc đổi đãi tốt cho
ta cả đời tại nơi này, ngoài huynh ấy, cả a mã và ngạc nương đã hứa sẽ bảo hộ
lo lắng cho ta.”
“Hừ!” Đức Tuyển hừ lạnh một tiếng, “Ngươi dựa vào cái
gì mà có quyền lưu lại Đa La Duệ vương phủ? Ngươi chính là một tiểu khất nhi
lai lịch không rõ ràng, không ai cần không ai thương nên mới bị gả vào vương
phủ để làm cô dâu xung hỷ, căn bản ngươi không hề xứng đáng trở thành người của
vương phủ này.”
“Xung hỷ cô dâu?” Đông Ly thì thào lặp lại.
Nàng từng nghe bọn hạ nhân trong phủ xì xào bàn tán
sau lưng, nhưng lại không hề hiểu ý tứ của bốn chữ này. Nàng từng đi tìm ngạc
nương và An ca ca hỏi qua, nhưng bọn họ cứ đưa mắt nhìn bốn phía tìm cớ thoái
thác, bảo nàng cứ an tâm, chưa từng giải thích cặn kẽ cho nàng hiểu được ý
nghĩa đặc biệt của bốn chữ này.
“Đúng vậy.” Đức Tuyển lạnh lùng nói tiếp, “Nếu không
phải ta bệnh nặng mất đi ý thức, thì nói cái gì đi nữa ta cũng sẽ không bao giờ
rước ngươi vào cửa. Ta đường đường là bối lặc gia Đại Thanh hoàng triều, làm
sao có thể cưới một con bé