Polly po-cket
Xung Hỷ Tiểu Thiếp

Xung Hỷ Tiểu Thiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322633

Bình chọn: 7.00/10/263 lượt.

nhân duyên của hắn! Bởi vậy hắn kiên quyết không chấp nhận tiểu nha đầu xấu xí kia trở thành phu nhân thật sự, cho dù là thiên ý, hắn cũng muốn nghịch thiên hành sự, tuyệt đối không làm chuyện cười cho lão già mù kia.

Nhưng mà thiên ý đã quyết như thế, mục tiêu đã định làm thế nào có thể thoát đây…

Chín năm sau, tại ngự thư phòng –

Trong ngự thư phòng, Đương kim thánh thượng đang ngồi

trên long ỷ sau ngự án, chăm chú nhìn Đức Tuyển bối lặc đang đứng bên cạnh một

hồi lâu.

“Đức Tuyển, ngươi có biết hôm nay trẫm triệu kiến

riêng ngươi đến ngự thư phòng để làm gì không?”

Đức Tuyển đứng thẳng người, hai con ngươi đen bóng

bình thản đối mặt hoàng thượng không chút sợ hãi, sau đó khom người cúi xuống

đáp, “Thần ngu muội, không biết hoàng thượng triệu thần đến đây để làm gì.”

Hoàng Thượng nghe những lời chói tai đó cũng thông

cảm, lắc đầu thở dài, “Ngươi cái gì cũng tốt, nhưng lại thích trốn tránh sự

thật, kỳ thật trong lòng ngươi hẳn cũng rõ ràng trẫm vì lẽ gì lại triệu kiến

ngươi.”

Đức Tuyển khép hờ hai mắt, thần sắc âm trầm vài phần,

hai hàng lông mày nhíu lại không nói một tiếng nào.

Thấy hắn vẫn im lặng, hoàng thượng đứng lên chậm rãi

đến gần bên, nghiêm túc nói, “Hôm nay, A mã ngươi lúc lâm triều đã tấu bẩm với

ta, hi vọng ngươi có thể sớm trở về Đa La Duệ vương phủ thành thân cùng Đông Ly

cách cách. Hắn đã chuẩn bị đem tước vị truyền lại cho ngươi thừa kế, trẫm triệu

ngươi đến chính là vì chuyện này, nếu trong lòng ngươi có điều gì bất mãn thì

hãy nói ra cho ta biết rõ.”

Đức Tuyển trầm mặc một hồi rồi ngước mắt lên, đôi môi

mấp máy thản nhiên đáp, “Thần cho tới giờ vẫn không để tâm đến hôn nhân đại sự,

chưa từng nghĩ bây giờ sẽ cùng Đông Ly cách cách thành thân, chuyện này hãy để

sau này mới nhắc tới.”

Nghe câu trả lời của hắn, hoàng thượng chỉ đành lắc

đầu mỉm cười ôn nhu, “Sự cự tuyệt của ngươi, không hề ngoài tiên đoán của trẫm,

nhưng lần này thật sự trẫm không thể tiếp tục dung túng nữa. Ngươi trốn tránh

cuộc hôn nhân này đã lâu rồi, năm nay đã gần hai mươi bốn tuổi, cũng nên cưới

vợ sinh con, thay Đa La Duệ hoàng thân duy trì huyết mạch đời sau.”

Đức Tuyển nghe vậy toàn thân cứng đờ, đôi mắt

sáng lên đầy nghiêm nghị hướng hoàng thượng hỏi thẳng, “Ý của hoàng thượng là

muốn ép Đức Tuyển phải lập tức kết hôn?”

Hoàng thượng nhíu mày cười đáp, “Nếu ngươi coi đó là

mệnh lệnh của trẫm thì cũng không sao, ngươi có bằng lòng tuân lệnh hay không?”

Đức Tuyển nắm chặt tay thành quyền, trong đầu hiện lên

hình ảnh tiểu oa nhi chốc đầu bẩn thỉu không chịu nổi, lại thêm nụ cười đắc ý

gian manh của lão già năm nào, hắn cảm thấy lửa giận bốc cháy ngùn ngụt, không

ngại thẳng thừng “Thần thật không muốn giấu diếm hoàng thượng, thần không muốn

cưới Đông Ly cách cách làm vợ.”

“Sao hử?” Hoàng thượng cau mày, chắp hai tay sau lưng,

có phần không vừa ý hỏi lại, “Trẫm muốn nghe thử lý do vì sao ngươi lại chậm

chạp không muốn cưới tiểu nha đầu kia làm vợ. Nếu vì ngại xuất thân của nàng

ta, thì trẫm sớm đã tứ phong nàng trở thành Đông Ly cách cách, rất xứng đôi với

ngươi, huống hồ tánh mạng của ngươi cứu lại được chính nhờ phúc khí của nàng,

ngươi làm sao lại nhẫn tâm nói không lấy là không lấy chứ?”

Hai mắt Đức Tuyển mờ hẳn đi, hắn tuyệt đối không thể

đem chuyện ông thầy tướng số kia kể lại với hoàng thượng, bắt hắn phải cưới một

tiểu khất nhi làm vợ, hắn thấy không chút cam lòng.

Trầm mặc một hồi lâu, hắn khó chịu lên tiếng, “Chuyện

xung hỷ kia thần hoàn toàn không tự nguyện, huống chi thần sớm đã có hôn phối,

hiện giờ bảo thần từ bỏ hôn thê để đi cưới người khác thì thần thật sự khó có thể

tâm phục.”

Nhìn thấy bộ dáng khăng khăng quật cường của hắn,

hoàng thượng thở dài một hơi, hắn không hiểu vì sao đối với chuyện xung hỷ này

Đức Tuyển thập phần phản cảm, thậm chí còn trút giận lây sang trên người Đông

Ly.

“Trẫm thừa nhận lúc trước vì cứu ngươi đã không để ý

tới cảm nhận của ngươi, tự ý an bài cho ngươi một hôn sự khác, nhưng mà trong

lúc ngươi thân mang trọng bệnh, Cung hoàng thân kia không nỡ lòng đem nữ nhi

yêu quý gả cho ngươi làm cô dâu xung hỷ. Chỉ có thể trách ngươi và nha đầu Uyển

Thanh kia không có duyên phận.”

Đức Tuyển bậm môi không hé một lời.

Hoàng thượng trong lòng mặc dù hơi có chút bực bội

nhưng cũng thông cảm sự tức giận của hắn, nhưng mà nếu thuận theo ý của hắn thì

đối với nha đầu Đông Ly kia vô cùng bất công, việc này khiến người vô cùng đau

đầu nhức óc suy nghĩ.

“Như vậy đi…” Hoàng thượng có vài phần nhượng bộ,

“Trẫm cho phép ngươi được quyền cưới Uyển Thanh nhập môn, nhưng điều kiện đầu

tiên là phải cưới Đông Ly làm vợ, chỉ cần sau ba tháng tân hôn, nếu ngươi vẫn

khăng khăng muốn Uyển Thanh thì trẫm sẽ không cản trở nữa, mà danh phận của các

nàng, trẫm cũng không can thiệp, tùy ý ngươi định đoạt.”

Hắn biết rõ tính khí Đức Tuyển ngoan cố bướng bỉnh,

ngoài điểm này ra thì Đức Tuyển đúng là một nhân tài, văn thao võ lược, tài trí

hơn người, không hề thua kém các hoàng tử, từ lâu hắn đã vô cùng cưng chiều Đức

Tuyển, đối đãi ngang