
uốn ở cùng với anh, thời gian hai người gặp nhau
vốn dĩ đã không nhiều. Nếu đi ra ngoài ăn, chỉ có một mình Tiểu Hùng nằm trong phòng. Tu Dĩnh không nỡ, hơn nữa cô muốn cùng ăn với Tiểu Hùng,
hai người có thêm chút thời gian dành cho nhau.
“Ba, ba và đại đội trưởng mọi người đi ăn đi, con muốn chờ trong phòng với Tiểu Hùng.” Tu Dĩnh nghĩ sao nói vậy.
Cho dù thế, cô biết quyết định của mình nhất định sẽ bị ba gạt đi, cô quá
hiểu tính ba cô rồi. Quả nhiên, cô mới mở lời, ba đã gạt phắt đi: “Không được, ở bệnh viện thì ăn được cái gì? Theo ba ra ngoài ăn.”
Ông Tu có cách nghĩ của ông, một là bệnh viện chẳng có món gì ngon nên
đương nhiên không đồng ý, hai là ông không muốn để con gái ở riêng với
Tiểu Hùng, còn nguyên nhân, ông không muốn giải thích.
Song Tu Dĩnh cũng rất ương bướng, cô quyết định việc gì thì đừng hòng thay
đổi được: “Cứ làm thế đi, vả lại chân con bị thương không đi lại được,
mọi người đi ăn đi, con ở đây với Tiểu Hùng.”
Ông Tu
nghĩ tới cái chân bị thương của cô, quả thật ra ngoài ăn không tiện,
nhưng để cô ăn trong cái phòng bệnh nhỏ xíu này ông lại thấy tội cho cô.
“Chú Tu, để Tiểu Tu ăn ở đây đi, hai người họ không gặp nhau lâu rồi, để cả
hai có thời gian riêng tư đi.” Mai Nhạc ở bên khuyên nhủ.
Tuy ông Tu không vừa ý lắm nhưng lo con không đi lại được lâu đành miễn cưỡng đáp ứng.
Bọn họ vừa đi, Tu Dĩnh liền thở phào, thấy mặt Hùng Khải toàn mồ hôi bèn hỏi: “Vừa rồi anh sợ không?”
“Ba em dữ quá.” Hùng Khải vẫn còn ớn lạnh vì màn vừa rồi.
Tu Dĩnh cười: “Thật ra ba em chỉ là con cọp giấy thôi, nhìn dữ vậy chứ ông hiền lắm.”
Song Hùng Khải vẫn lo âu. Anh không cho rằng thái độ và cử chỉ vừa rồi của
ông Tu là giỡn chơi. Anh nhận ra ông Tu không hề thích mình, trong lòng
thầm nghĩ: nhất định phải làm chú ấy từ từ thích anh.
Cơm do một binh sĩ mang tới, vì thế Tu Dĩnh không cần đi lấy. Thức ăn rất
đơn giản, ba món mặn một canh, tuy không phong phú nhưng hai người ăn
rất ngon lành.
Do mặt phù nề, Hùng Khải ăn rất khó khăn nhưng càng ăn anh lại càng thấy ngon.
“Ăn được không?” Tu Dĩnh đút cho anh một muỗng cháo.
Hùng Khải không được phép ăn đồ dầu mỡ nhưng món anh thích nhất lại là thịt kho tàu nên anh khá thèm thuồng.
“Anh muốn ăn thịt.” Hùng Khải ồn ào “Anh chỉ bị rắn cắn thôi, bụng rất tốt
mà, đâu có yếu ớt lắm bệnh đâu, làm gì phải ăn nhẹ chứ.”
“Đâu được, bác sĩ nói anh ăn đồ ăn dễ tiêu một chút, thịt sau này ăn. Ngoan, há miệng.” Tu Dĩnh đút một muỗng canh.
Canh là canh trứng rong biển, bác sĩ nói canh này vừa nhuận tràng, lại có dinh dưỡng nhưng Hùng Khải không thích ăn rong biển.
Anh ngậm canh trong miệng, nhăn mặt lắc đầu liên tục muốn nhè ra, lại bị Tu Dĩnh cản lại: “Anh mà nhổ là em bắt ăn hết cả tô canh đấy.”
Hùng Khải không dám nhổ, mặt nhăn mày nhó nuốt canh xuống, lại ồn ào: “Anh muốn ăn thịt.”
“Không phải nói rồi à? Bây giờ anh không nên ăn đồ dầu mỡ, bữa khác ăn thịt, ngoan.” Tu Dĩnh dỗ anh như dỗ trẻ con.
“Không, anh muốn ăn thịt.” Nói rồi anh ôm choàng lấy eo Tu Dĩnh.
Tay Tu Dĩnh đang gắp rau bị anh ôm làm rau rớt xuống người, cô hờn dỗi: “Anh làm gì thế? Thấy rau rớt hớt rồi không.”
“Không ăn rau, anh muốn ăn thịt.” Hùng Khải lại cứng đầu, nhất quyết không buông cô ra.
Lúc này Hùng Khải đặc biệt giống trẻ con, bộ dạng vô lại nhìn rất đáng yêu, Tu Dĩnh dở khóc dở cười.
“Rồi rồi, bữa chiều mua thịt cho anh ăn.”
“Không muốn, ăn bây giờ cơ.” Hùng Khải ôm càng chặt hơn.
Bấy giờ Tu Dĩnh mới phát hiện Hùng Khải bất thường. Hai mắt sáng ngời, nhìn cô đăm đăm, tay cũng không yên phận nhích dần từ eo cô lên, sau đó dừng lại trên ngực cô. Môi cũng không thành thật, hôn lần từ vành tai cô tới khóe môi, tiếng thở dốc khiến tim người ta giật thót.
“Tiểu Hùng, anh ôm em làm gì? Thế này làm sao ăn cơm?” Tu Dĩnh gạt bàn tay trên ngực mình ra, ai ngờ móng vuốt lại bổ nhào tới.
Biểu hiện của Hùng Khải quá rõ ràng, thịt trong miệng anh không phải thịt thật sự, cái anh muốn là thịt người thơm nức kia.
“Tiểu Tu…” Cửa đột nhiên bật mở, Mai Nhạc bước vào, giật mình khi thấy hai người đang ôm nhau.
Hùng Khải vội vàng buông Tu Dĩnh ra, lúc này da mặt Tu Dĩnh đã đỏ như quả táo, cúi đầu không dám nhìn vợ đại đội trưởng.
Mai Nhạc xem như không thấy, đặt mấy hộp đồ lên tủ đầu giường rồi nói “Cái
này là ba em mua, sợ em không quen đồ ăn bệnh viện nên bảo quán cơm gói
mấy món.”
Tu Dĩnh xấu hổ không dám ngẩng lên, hỏi: “Ba em ăn rồi à?”
“Chưa đâu, cùng nhậu với ông Tiếu rồi. Hai người đấy uống rượu gặp tri âm, hết ly này đến ly khác rồi.”
Mặt Tu Dĩnh đen thui, cô quá rành ba cô. Uống vào một ly là chẳng biết trời trăng gì nữa. Không cần Mai Nhạc nói cô cũng biết lúc này ông uống rượu ra sao rồi.
Tiểu Hùng không lên tiếng, mặt xụ một đống, chuyện tốt bị phá đám vui sao nổi.
Mai Nhạc nhìn cái mặt bí xị của anh, cười thầm trong bụng, ngoài mặt lại tỏ vẻ nghiêm chỉnh, tầm phào vài câu với Tu Dĩnh rồi chuồn mất trước khi
Tiểu Hùng bùng nổ.
Mai Nhạc vừa đi, Hùng Khải lại nhào
lên ôm cô, nói giọng thèm khát: “Cục cưng, anh muốn em chết được.” Nói
rồi phủ môi lê