
ông tệ không tệ, thằng nhóc cậu nhìn
rất có tinh thần. Cậu giữ chức gì trong bộ đội thế?”
“Ba, có ai
đi hỏi như ba không, ba không biết mất mặt à, mau về thôi.” Tu Dĩnh kéo
ba, nói với Phương Thành, “Ngại quá, chắc ba tôi uống nhiều quá, tôi đưa ông về.”
Phương Thành lại mỉm cười nói: “Cháu là kỹ thuật viên ở sở nghiên cứu XX, bây giờ là phó tiểu đoàn trưởng, trợ lý thiết kế.”
“Khoa học gia à? Không tệ không tệ, không dễ dàng gì, Dĩnh Dĩnh, con bé này…” Ông Tu đang định nói gì đó, bị Tu Dĩnh trừng mắt liền thụt vòi.
Tu Dĩnh phục ba mình rồi, mẹ sốt ruột muốn gả cô đi đã đủ lắm rồi, sao cả
ba cũng thế? Cô thực sự không hiểu, cũng rất bực bội ông Tu ghép đôi bừa bãi, bèn nói: “Về nhà thôi, con và Phương Thành không phải như ba nghĩ, bọn con chỉ là bạn bè bình thường.” Nói rồi kéo ông Tu lên xe.
Sau lưng, Phương Thành nhìn hai cha con không chớp mắt, mỉm cười khe khẽ.
Trong xe, Tu Dĩnh tức giận trừng ông Tu: “Ba, sao ba cứ ghép bừa thế?”
“Thằng bé đó không phải bạn trai con à?” Ông Tu tỏ vẻ vô tội.
Tu Dĩnh dằn cơn giận trong lòng xuống, nói: “Con nói anh ta là bạn trai
con lúc nào? Con đã nói bọn con chỉ là bạn bình thường rồi, ba còn đi
hỏi đơn vị công tác của anh ta làm gì, không biết mất mặt sao?”
“Bạn bình thường cũng có thể trở thành bạn trai mà, ba thấy thằng bé ấy thích con.” Ông Tu lại đoán mò.
“Không có khả năng.” Tu Dĩnh chối phắt không cần suy nghĩ.
“Vì sao không thể, chẳng lẽ con có tình yêu khác?” Ông Tu không chịu thôi, thái độ không hỏi cho ra kết quả thề không dừng tay.
Tuy Tu Dĩnh rất muốn chối nhưng cuối cùng vẫn không chịu thua kém mà gật
đầu. Chuyện này sớm muộn gì cũng để ba mẹ biết, vậy thì nói thôi, dù sao mẹ cũng biết cô yêu đương rồi.
“Là ai? Thằng ranh nào bắt cóc
tim con gái ba?” Lúc ông Tu nói câu này, vẻ mặt khá đáng yêu, giống như
bảo bối gì đó bị người ta giành mất.
“Anh ấy cũng là bộ đội, tên là Tiểu Hùng.” Tu Dĩnh đáp ngắn gọn.
“Nó xuất sắc không?” Ông Tu không cam lòng khi bị người ta giành kẹo, giọng có vẻ rầu rĩ.
“Xuất sắc, Tiểu Hùng là người đàn ông xuất sắc nhất thế giới.” Trong lòng cô, không ai sánh được với Tiểu Hùng, không có người đàn ông nào có thể
khiến cô động lòng, chỉ có Tiểu Hùng của cô.
Ông Tu im lặng, vẻ mặt cười đùa vừa nãy với Phương Thành không còn nữa, cuối cùng ông nói: “Hôm nào đó dẫn nó về nhà đi.”
Tu Dĩnh biết, ba thương cô như vậy nhất định sẽ cho phép cô và Tiểu Hùng
yêu nhau. Chỉ có mẹ, quả thật là vấn đề nan giải, cô đành đáp: “Dạ, đợi
anh ấy nghỉ phép, con dẫn anh ấy về nhà nhưng ba mẹ không được bắt nạt
anh ấy.”
Về đến nhà đã là nửa giờ sau. Nội thành luôn kẹt xe, giờ tan tầm chính là cao điểm kẹt xe, xe chạy như ốc sên bò, may mà rốt
cuộc cũng về được tới nhà.
Vừa về tới nhà, Tu Dĩnh không kịp chờ
ăn cơm xong mới xem mà chạy như bay vào phòng, bắt đầu mở thư Tiểu Hùng
ra đọc. Hơn mười lá thư kín mít chữ, muốn chật cứng giỏ xách của cô.
Thư Tiểu Hùng viết rất chân thành, từng câu từng chữ đều đầy ắp yêu thương. Trái tim Tu Dĩnh trào dâng cảm xúc mãnh liệt, cuộn lên từng đợt.
Trong thư, Tiểu Hùng nói rất rõ ràng. Điện thoại của anh đột nhiên bị tịch
thu, không liên lạc được với cô, điện thoại thẻ thì luôn có người giành, đành phải viết thư nói cho cô biết. Từng lá từng lá, bộc bạch nỗi nhớ
nhung đau khổ, nỗi nhớ đó giống như nước mực lan ra trong nước, từ từ
quấn lấy lòng Tu Dĩnh.
Vì sao trước đó cô lại không tin anh, cho
là anh đối với cô hai lòng, thậm chí không thèm gửi tin hỏi thăm chị Mai Nhạc, cứ như vậy mà hiểu lầm Tiểu Hùng, nghĩ anh tệ hại không chịu nổi
như thế, cảm giác mình có lỗi với chân tình của Tiểu Hùng. Trong tình
cảnh cô nghĩ rằng anh thay lòng, hóa ra anh đang ở trong hoàn cảnh ác
liệt như vậy, thế mà vẫn rút thời giờ ra viết thư cho cô, mình nghi oan
cho Tiểu Hùng như thế là không đúng.
Đọc thư một lần lại một lần, nước mắt đong đầy nhưng tim thì ấm áp. Trong đó một lá thư viết:
Tu Dĩnh, cục cưng của anh.
Thấy thư như gặp người!
Anh không biết viết chữ nghĩa bay bướm, cũng không biết viết thư tình xúc
động lòng người, nhưng em là người con gái đầu tiên khiến anh lúc ăn lúc ngủ đều nhớ, cũng là người con gái đầu tiên anh viết thư cho.
Bên ngoài, các binh sĩ đang hô hào, lần nữa chứng minh lúc này huấn luyện
căng thẳng cỡ nào, mà anh không lâu nữa sẽ có một trận chiến cam go, đi
sâu vào rừng, bắt đầu cuộc khảo nghiệm sinh tồn nơi hoang dã. Yêu một
người con gái, liền muốn từng giây từng phút đặt cô ấy trong lòng. Nhưng anh chẳng những muốn đặt em trong lòng, còn muốn đặt em trong túi anh.
Để trong lòng là đương nhiên rồi, nhưng bận lên thì có lẽ thời gian để
nhớ em cũng chẳng có, anh muốn bỏ em trong túi anh, như vậy mặc kệ là
lúc huấn luyện, ăn uống hay là lúc ngủ, bất kể giờ phút nào anh cũng có
thể ôm em, nghe tiếng tim em đập.
Cục cưng, em ở nơi xa
có khỏe không? Có nhớ anh không, Tiểu Hùng nhớ em lắm. Em là động lực để anh huấn luyện, chỉ cần nghĩ tới em, cả người anh lại có sức mạnh.
Binh lính bên ngoài đang gọi, anh phải đi huấn luyện rồi, nhớ em lắm cục
cưng