
năng sao? Bây giờ cả tin nhắn điện thoại anh cũng không trả lời cô, có khả năng viết thư sao? Tuy nghĩ vậy, nhưng đến hết giờ làm, cô vẫn
tới phòng thường trực.
Giây phút mở thư ra, Tu Dĩnh sững sờ, thật sự là thư của Tiểu Hùng. Cô đếm thử, mười mấy lá, nét chữ trên thư rất
cứng cáp. Tim cô đột nhiên đập thình thịch, tay hơi run rẩy, không dám
mở thư ra, không dám nhìn nội dung trong đó.
Đang đứng ở cửa công ty nên cô càng không dám mở ra đọc. Giờ tan tầm, đồng nghiệp ra ra vào
vào rất đông, ai cũng tò mò nhìn cô khiến cô rất ngại.
“Tu Dĩnh.” Có người gọi cô.
Tu Dĩnh hấp tấp nhét thư vào giỏ, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, lại đối diện với một đôi mắt đang cười, cô giật mình.
“Tu Dĩnh.” Có người gọi cô, cô vừa ngẩng đầu liền sửng sốt.
Là Phương Thành, anh ta ngồi chống chân trên xe mô tô, mặc đồ thể thao
xanh nhạt, giỏ xe bỏ một quả bóng rổ, vừa nhìn là biết từ sân vận động
về.
“Sao lại là anh?” Thấy anh ta, Tu Dĩnh rất ngạc nhiên, cô không ngờ anh ta lại xuất hiện ở đây.
“Vừa từ sân bóng rổ về, đi ngang qua công ty em, muốn xem thử em tan làm
chưa.” Phương Thành đáp rất gãy gọn, không dài dòng lôi thôi tí nào.
Anh quan sát Tu Dĩnh lâu lắm rồi, sớm đã nhìn thấy tình cảnh ở trước cổng,
từ lúc Tu Dĩnh đi vào phòng thường trực lấy thư, tất cả anh đều thấy
hết. Thấy dáng vẻ Tu Dĩnh cầm thư mừng rỡ còn chua xót, anh nghĩ đến
tình huống nào đó nhưng không dám khẳng định. Ý nghĩ đó khiến anh không
vui, nhưng vẫn dằn cảm giác chua chua xuống.
“Anh chờ ở đây lâu rồi?” Tu Dĩnh cau mày hỏi.
“Chờ một lúc rồi, anh sợ lỡ giờ tan tầm của em.” Phương Thành cười dịu dàng.
Tu Dĩnh trầm mặc. Cô không ngốc, nhận ra được Phương Thành đang theo đuổi
mình. Nhưng mặc kệ anh ta tài giỏi cỡ nào, cô đã là của Tiểu Hùng, ai
cũng không thay đổi được sự thật ấy. Bây giờ việc cô cần làm là tránh xa người đàn ông xuất sắc này ra, lỡ qua lại lâu dài, thật sự sẽ chơi ra
lửa. Cô không muốn có lỗi với Tiểu Hùng, cho dù là hiểu lầm trên danh
nghĩa cũng không được.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Đột nhiên giọng Tu Dĩnh lạnh hẳn lên.
“Không có chuyện thì không thể tìm em sao? Anh nghĩ đằng nào cũng đi ngang,
nên muốn đón em tan sở.” Anh cười lộ ra hàm răng trắng bóng đều đặn.
“Không cần, tôi tự về được, hơn nữa anh đưa tôi về cũng không tiện.” Tu Dĩnh vẫn uyển chuyển từ chối.
Phương Thành lại nói: “Không phiền gì đâu, có thể đưa em về là vinh hạnh của
anh, mau lên đi.” Anh vỗ vỗ chỗ sau lưng mình, mời cô lên xe.
Nhìn thấy chỗ ngồi chật chội sau lưng anh ta, mặt Tu Dĩnh đỏ lên, lắc đầu kịch liệt: “Không, tôi tự về được, anh đi đi.”
“Em bắt xe bus cũng bất tiện mà, lên đi.” Phương Thành mời cô lần nữa.
“Tôi đã quen rồi, nếu bắt không được xe bus thì tôi đi taxi.” Nói rồi, Tu Dĩnh lướt qua anh ta, định đi đến trạm đón xe bus.
Lúc này một chiếc Audi màu đen dừng lại cạnh cô, cửa xe hạ xuống, một cái đầu đàn ông thò ra, gọi: “Dĩnh Dĩnh.”
Lúc ấy Tu Dĩnh đang cúi đầu, không phát hiện chiếc xe đó, nghe tiếng gọi cô giật mình ngẩng đầu lên, thấy gương mặt đeo kính đen của ông Tu: “Ba?”, cô nhìn chung quanh, nói nhỏ “Không phải con nói ba đừng đến chỗ con
làm rồi sao?”
Lúc Tu Dĩnh tìm được công việc này, cô đã quy ước
với ba, ông không được đến công ty tìm cô, không thể để người khác biết
cô là con gái của chủ tịch công ty Quang Nguyên. Cô không mua xe, cũng
không lái xe, giống như những đồng nghiệp bình thường khác, mỗi ngày đều ngồi xe bus đi làm, bởi vì cô không muốn người khác biết bối cảnh hùng
hậu của mình. Muốn được thanh tịnh thì nên hồ đồ một chút, Tu Dĩnh cảnh
cáo mình như thế.
Bây giờ đột nhiên thấy ba xuất hiện trước cửa
công ty, cô không khỏi kinh ngạc, nên mới hỏi vặn ông bằng lời lẽ không
mấy lễ phép như thế.
“Ba còn tưởng là đằng nào con cũng sắp bị đuổi, cần gì đắn đo nhiều thế.”
Nói rồi ông Tu tháo kính xuống, liếc mắt thấy Phương Thành đứng cách đó
không xa bèn xuống xe đi tới chỗ Phương Thành, nhìn Phương Thành càng
thêm soi mói: “Cậu nhóc, cậu ở đâu tới?”
Phương Thành không biết
ông chú trước mặt là ai. Có điều vừa nãy thấy ông ta và Tu Dĩnh thân mật như thế, trong lòng anh có hơi đau, chẳng lẽ Tu Dĩnh và ông chú này có
quan hệ bí mật gì đó không dám nói với ai?
“Nè, nhóc con, cậu
không biết lễ phép à, tôi đang hỏi cậu đấy? Cậu có phải đang theo đuổi
Dĩnh Dĩnh nhà tôi không? Nói cho cậu biết, muốn theo Dĩnh Dĩnh nhà tôi
phải qua cửa của tôi trước.” Ông Tu nói chuyện không nể mặt chút nào.
Tu Dĩnh đỏ mặt, tức anh ách nói: “Ba, ba nói lung tung gì thế? Con và Phương Thành chỉ là bạn bình thường, ba nghĩ bậy gì vậy?”
Một chữ “ba” của Tu Dĩnh làm vẻ mặt căng thẳng của Phương Thành giãn ra,
thì ra ông chú này là ba của Tu Dĩnh, anh còn cho là quan hệ bất thường
nữa.
Nhưng đột nhiên gặp ba Tu Dĩnh, ít nhiều gì anh cũng khẩn
trương, xuống mô tô, đứng nghiêm đưa tay lên ngang mày chào ông Tu, hô:
“Bác trai, chào bác.”
Kiểu chào của lính bất ngờ này khiến ông Tu giật mình, nheo mắt nghiêm túc đánh giá Phương Thành một lượt, không
ngừng gật đầu: “Cậu là bộ đội à? Kh