
mét .v.v.), bắn súng, quy định rất cứng
nhắc. Kỳ thật những chuyện này không làm khó được lính của Hùng Khải,
bởi vì trước giờ anh huấn luyện lính của mình rất nghiêm, chỉ có vài tân binh là hơi kém một chút nhưng gần đây anh tập trung huấn luyện, cũng
kéo thành tích lên được rất nhiều. Trừ các nội dung sát hạch thông
thường ra, còn có sát hạch huấn luyện xe tăng nữa, bởi vì bản thân doanh của Hùng Khải bọn họ là bộ đội tăng thiết giáp.
Đại đội trưởng
nói với anh, lần sát hạch này không giống bình thường, lúc trước đều là
sư đoàn kiểm tra, lần này nghe nói lãnh đạo cấp trên sẽ xuống, vì thế
yêu cầu anh chuyên tâm huấn luyện một chút. Điện thoại, vì lý do kiểm
tra, tạm thời bị đại đội trưởng tịch thu, đại đội trưởng nói làm vậy vì
tốt cho anh, nếu để cấp trên kiểm tra ra, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của anh. Điện thoại bị thu, nếu đổi lại là ngày thường, chẳng ảnh
hưởng đến anh mấy nhưng hôm nay anh có bạn gái rồi, không liên lạc thì
những ngày này làm sao qua được? Anh từng nghĩ đến chuyện nộp một cái
điện thoại còn giữ lại một cái, nhưng chưa kịp làm đã bị đại đội trưởng
biết tỏng. Đại đội trưởng Tiếu quá rành tính của lính mình, lúc trước
còn mắt nhắm mắt mở cho qua nhưng lần này sự việc quan trọng, ông không
thể không nghiêm túc xử lý, thế nên bác bỏ ngay ý nghĩ trong đầu Hùng
Khải.
Lúc bị tịch thu điện thoại, Hùng Khải không kịp gửi lấy một tin nhắn, thậm chí là một cuộc gọi cho Tu Dĩnh đã bị cưỡng chế khẩn
cấp. Anh nghĩ mãi, Tu Dĩnh có trách anh không, có lo lắng cho anh không, sẽ không oán giận anh chứ? Lúc trước ngày nào ít nhất cũng một cuộc
điện thoại, nhắn tin thì nhiều không đếm xuể, chỉ cần rảnh rang anh lại
muốn liên lạc với Tu Dĩnh để giải bớt nỗi khổ tương tư, thế mà bây giờ
không làm gì được. Trong quân doanh có điện thoại công cộng, điện thoại
thẻ nhưng giai đoạn này các chiến sĩ gọi điện rất nhiều, lần nào cũng
xếp cả hàng dài, cũng vì điện thoại bị tịch thu, không lần nào anh cướp
được điện thoại, có muốn đợi tắt đèn rồi đi gọi điện thoại cũng không có cơ hội. Đã vậy, lãnh đạo sư đoàn ra lệnh nghiêm ngặt, trong thời gian
sát hạch, sau khi tắt đèn, không cho phép bất cứ ai đi ra gọi điện, bởi
vì sát hạch quan trọng hơn hết, một khi đi gọi điện thoại sẽ làm giấc
ngủ ít đi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến huấn luyện và kiểm tra. Giai đoạn
này, tuần tra đi tuần cũng đặt biệt gắt, hễ bắt gặp ai gọi điện trong
thời gian tắt đèn sẽ bị trừng phạt nặng không tha.
Tim Hùng Khải
thắt lại, cả ngày nào huấn luyện nào kiểm tra, buổi tối lại không giành
được điện thoại, hơn nữa có lúc ban đêm cũng huấn luyện. Anh nghĩ tới
chị dâu đại đội trưởng, muốn nhờ chị dâu nhắn tin cho Tu Dĩnh, khổ nỗi
gần đây Mai Nhạc luôn ở thành phố X, vì sát hạch chị không tới doanh
trại, ngay cả hi vọng cuối cùng cũng không có.
“Trung đội trưởng, anh đang nghĩ gì thế?” Tiểu đội trưởng đội 2 Vương Thắng đi qua vỗ vai Hùng Khải.
Hùng Khải quay đầu nhìn cậu ta, không nói một tiếng.
“Không phải trung đội trưởng đang nhớ chị dâu đấy chứ?” Tiểu đội trưởng lại hỏi.
Hùng Khải vẫn không trả lời, chỉ lẳng lặng lau giày.
“Trung đội trưởng lo lắng vì không liên lạc được với chị dâu à?” Tiểu đội trưởng kiên nhẫn hỏi.
Hùng Khải thở dài, coi như trả lời.
“Điện thoại không giành được, chúng ta có thể viết thư mà?” Tiểu đội trưởng
thình lình quăng ra một câu làm Hùng Khải ngước lên, mắt anh sáng rực.
“Viết thư?” Hùng Khải lẩm bẩm.
“Đúng đó, lúc trước khi chúng ta không có điện thoại, không có di động, chẳng phải toàn dựa vào thư tay để bày tỏ nỗi nhớ của mình sao? Trung đội
trưởng cũng có thể viết thư cho chị dâu, dùng cách truyền thống biểu lộ
nỗi nhớ của anh.” Tiểu đội trưởng nói khá nghiêm túc.
Đúng ha,
không giành được điện thoại thì viết thư là được mà?! Tuy nói nếu thật
sự muốn giành thì cũng có thể giành được nhưng anh không thể giành với
lính của mình, có điều viết thư thì không có trở ngại gì. Sao anh lại
quên phương thức liên lạc cổ lỗ này nhỉ, bây giờ thông tin phát triển,
di động vi tính, mạng không đâu không có, ngược lại loại bỏ cách thức
liên lạc trước đây, bây giờ cầm bút cặm cụi viết thư, cũng rất lãng mạn.
Lúc trước, thông tin chưa phát triển, cách thức liên lạc truyền thống này
rất lãng mạn, chẳng qua là vấn đề thời gian, dần dần mọi người đều bỏ
qua cách này, bởi vì xã hội này là xã hội fastfood, cái gì cũng phải nói chữ nhanh chóng, tích cực, quyết liệt, những tháng ngày yên lặng cặm
cụi viết thư dần dần một đi không trở lại. Nếu bây giờ không phải thời
kỳ đặc biệt, có lẽ Hùng Khải cũng không nghĩ đến việc dùng phương pháp
lãng mạn này đến bày tỏ nỗi nhớ mong với cô.
Song Hùng Khải phải
huấn luyện, phải sát hạch, còn phải họp, phải viết đề cương huấn luyện,
không có bao nhiêu thời gian viết thư. Viết một lá thư mà tốn của anh
mất mấy ngày nhưng anh không bỏ qua, chỉ cần rảnh rang lại ngồi xuống
viết thư cho Tu Dĩnh. Có lúc đám lính lén lút ngồi đằng sau xem anh viết thư, lần nào anh phát hiện đều sưng mặt lên quát thét. Cho dù như thế,
vẫn không tiêu diệ