
u của anh nhé?” Lần nào đánh bại đám tình địch xong đều hỏi Dao Dao vấn đề này.
“Được.” Cô bé luôn ngọt ngào trả lời như thế.
“Lớn lên hối hận thì làm sao?” Hỏi tiếp.
“Sẽ không hối hận.” Cô bé lại đáp ngọt lịm.
“Vậy móc ngoéo.” Thò ngón tay ra.
Hai ngón tay cứ thế đan vào nhau, giống như sau khi trưởng thành quấn quít lấy em ấy, luôn ảnh hưởng đến cánh cổng tương lai.
Dưới ánh mặt trời, mặt Dao Dao đỏ hây hây, toát ra mùi hoa thơm, giống như
năm ấy mới sinh ra nằm trong nôi vậy, khiến không kềm chế được muốn che
chở, cô em gái khiến cả đời mình muốn yêu thương.
Người lớn hai
nhà đều cười ha ha nhìn cả hai thân thiết, cũng nhận định sau này cả hai cứ thế mà đi tiếp. Thật ra trên đời này khó kiểm soát nhất là thế sự
khó lường.
Lúc nhận định bản thân sẽ thuận lợi đi theo con đường
này, thật ra thay đổi lúc nào cũng không biết, giống như hướng đi sau
tốt nghiệp vậy.
Trong nhà cứ nhất quyết cho rằng sẽ không đi bộ
đội, nhưng năm đó tốt nghiệp xong vẫn lựa chọn vào quân đội. Lúc quân
đội tuyển chọn, lúc có tên trong danh sách đại đội đặc chủng, đã tiến về phía giấc mộng nhiều năm.
Phải, muốn thành anh hùng, anh hùng
lợi hại hơn cả ba, mà trong tất cả các binh chủng, lính đặc chủng không
nghi ngờ gì là linh hồn trong quân, hùng ưng trong quân, muốn làm một
con hùng ưng giang cánh trong không trung.
“Con, quyết định rồi sao?”
“Quyết định rồi, ba.”
“Đại đội đặc chủng không nhẹ nhàng đâu, phải đối mặt với khảo nghiệm nhiều hơn bất cứ ai.” Ba nói.
“Con biết, ba. Đã chọn con đường binh nghiệp này phải làm tốt nhất, phải làm vua trong quân, mà binh chủng hải quân đánh bộ không nghi ngờ gì là bá
chủ trong quân.” Cao ngạo đáp.
Ba hài lòng gật đầu, vỗ nhẹ vào vai “Con, có chí khí, không hổ là con của Hùng Khải, ba ủng hộ con.”
Nhưng quyết định của hai cha con lại vấp phải sự phản đối của mẹ “Không được, Winnie không thể đi bộ đội, càng không thể đi đội lục chiến, đó là nơi
của ma quỷ, đi sẽ chịu khổ.”
“Mẹ, con quyết định rồi, không muốn làm thiếu gia nữa, đời này phải làm người đàn ông mạnh nhất.”
Hôm đó, mẹ, ông ngoại và bà ngoại đều khuyên ngăn, muốn xóa đi ý nghĩ trong đầu lại bị dùng câu quân lệnh như sơn cự tuyệt. Cuối cùng mẹ nói “Sẽ
khiến con bỏ ý nghĩ trong đầu đi.”
Sau mới biết, cách mẹ nói hóa ra là mời cứu binh. Nhìn Dao Dao đứng trước mặt, hiểu rồi.
Sáu năm không gặp, con nhóc chuyên bám đuôi lúc trước bây giờ đã thành cô
gái rồi. Mái tóc dài lúc trước bây giờ cũng cắt ngắn ngủn, xinh đẹp giỏi giang.
“Được rồi, muốn làm lính đặc chủng?” Dao Dao không thèm vòng vèo, đi thẳng vào vấn đề.
“Mẹ mời đến làm thuyết khách hả?” Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là chuyện gì.
Dao Dao cũng không phủ nhận, hỏi “Sẽ bị nói động chứ? Sẽ thay đổi ý định à?”
“Không!” Khỏi cần nghĩ, từ chối luôn.
Dao Dao không giận còn cười “Biết là anh Winnie sẽ không bị ai tác động mà.”
“Biết? Biết còn làm thuyết khách.”
Dao Dao nhún vai “Cô nhờ mà, không tiện từ chối, với lại biết sẽ không vì
vài câu nói mà thay đổi lý tưởng. Nếu thật là vậy, không phải là anh
Winnie rồi. Trong ấn tượng, anh Winnie trước giờ nói một không nói hai,
quyết định rồi thì không thay đổi, quan trọng nhất là không hi vọng bị
nói động.”
“Vì sao? Không phải con gái thích con trai nghe lời
à?” Nhiều năm không gặp, ngược lại Dao Dao thay đổi khiến người ta nhận
không ra.
“Không phải con gái bình thường. Trong lòng, con trai
nên đầu đội trời chân đạp đất, nên trả giá vì lý tưởng của mình. Cái gì
cũng nghe lời con gái, con trai như vậy có tác dụng gì? Với lại, hi vọng đi đại đội đặc chủng vì thưởng thức con trai dũng cảm.”
“Quả nhiên vẫn là Dao Dao hiểu nhất. Dao Dao, ước định của chúng ta năm đó còn tính không?”
Dao Dao chớp mắt, liếc một cái, tiếp đó hất tóc bỏ đi, chỉ bỏ lại một câu
“Muốn được trái tim của Lưu Dao Dao, lấy thành tích trên chiến trường
đến đi, chỉ thưởng thức anh hùng.”
Mấy năm sau, khi vấn đề này lần nữa được đặt lên mặt bàn, cùng Dao Dao nhìn nhau mà cười.
Buổi trưa năm đó, nhìn nụ cười kia, còn có mái tóc bay bay trong gió, lướt qua đầu súng, lướt qua trái tim kiên cường…
Thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, có người cha người mẹ nào không yêu con mình, nhưng mấy ai hiểu được khổ tâm của họ?
Trong lòng con gái, người mẹ này có lẽ không tốt, quá nghiêm khắc với nó, đặc biệt là sau khi nó có người yêu.
Biết, Dĩnh Dĩnh yêu cái cậu Tiểu Hùng kia nhưng thật sự không vừa mắt. Không
vì gì khác, chỉ vì con nên có được người giỏi hơn mới đúng. Nó thích
quân nhân, điểm này không phản đối, năm đó ba Dĩnh Dĩnh cũng là một
người lính, nhưng muốn chọn thì phải chọn một người giỏi giang, có tiền
đồ mới được.
Phương Thành, cứ thế xuất hiện trong tầm mắt. Thằng bé này hiểu chuyện lại có tiền đồ, quan trọng hơn là nó si mê Dĩnh Dĩnh.
Phương Thành từng nói “Cô, cháu sẽ đối tốt với Tiểu Dĩnh cả đời, tuyệt đối không phụ cô ấy.”
Biết nó có đủ điều kiện làm, cũng nhất định có thể thành con rể nhà họ Tu.
Dĩnh Dĩnh là đứa bé hiếu thảo, tuy nó không tán thành một số việc cho
lắm nhưng chỉ cần nói,