XtGem Forum catalog
Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323584

Bình chọn: 8.00/10/358 lượt.

nói cho cô biết mình thèm khát thế nào, bên dưới cứ như thế đụng vào chỗ mềm mại của cô, khiến cô cảm giác chân thật anh phấn khích thế nào.

Nhưng Tiểu Hùng chỉ ôm cô, không có hành động nào nữa, sức nặng cơ thể anh cứ mãi nói cho biết, cái ôm này tha thiết cỡ nào. Ôm hồi lâu anh vẫn không dám động đậy, chỉ lẳng lặng ôm cô, bên dưới mãi không chịu hạ đi, cách một lớp quần áo ra sức đụng chạm bên dưới cô làm Tu Dĩnh cực kỳ xấu hổ.

Hùng Khải cũng thẹn đỏ mặt nhưng anh không khống chế được bản thân. Tại thời điểm xấu hổ này, anh không ngừng nói với bản thân, Tu Dĩnh đang ở thời kỳ đặc biệt, anh không được nôn nóng, không được làm hại cô, là đàn ông cần phải như thế, sau này còn có thời gian. Hiện giờ anh chỉ có thể an ủi mình như vậy.

“Anh đi tắm.” Hùng Khải bỗng bật dậy định đi ra ngoài.

Đột nhiên Tu Dĩnh níu lấy tay anh, ánh mắt mê ly nhìn anh làm anh say lòng nhưng anh lắc lư đầu, lại tỉnh táo lại, nói “Cục cưng, anh đi tắm một chút, anh vô liền.”

“Đừng đi, Tiểu Hùng.” Cuối cùng, Tu Dĩnh thẹn thùng nói.

“Anh không đi, chỉ đi tắm thôi, hạ hỏa.”

Tu Dĩnh không nói tiếng nào, dùng sức, Hùng Khải không chú ý, cả người nhào về phía Tu Dĩnh, tiếp đó tay cô sờ lên anh.

Hùng Khải kinh ngạc hít một hơi “Cục cưng, em biết mình đang làm gì sao?”



Mỗi đại đội đều có mấy miếng đất trống, dành cho chiến sĩ lúc rảnh trồng

rau, một là giết thời gian, hai là thêm khẩu phần ăn cho đại đội, một

công đôi việc. Ngày hom sau, Hùng Khải dẫn Tu Dĩnh tới chỗ đất trồng

rau. Lúc đó các chiến sĩ đã có mặt, cuốc đất, gieo hạt, vãi mầm, sục sôi ngất trời. Cả miếng đất vuông vức bị các chiến sĩ xới thành từng ụ hình vuông ngay hàng thẳng lối, để ụ đất đó tạo thành hình vuông, bọn họ còn dùng dây thừng buộc lại để chỉnh.

Thấy hai người tới, các chiến sĩ đều nhiệt tình chào hỏi, Trung đội trưởng, anh dẫn chị dâu tới cùng lao động với bọn em à?”

“Sao hả? Cho các cậu trồng chứ không cho tôi trồng à? Tuy tôi chưa trồng rau nhưng không ăn thịt heo cũng nhìn thấy heo chạy rồi, tôi biết trồng

hoa.” Trong mắt Tu Dĩnh, trồng rau với trồng hoa thì cũng cùng một

nguyên tắc, lý nào có chuyện trồng rau khó hơn.

“Đừng, chị dâu, đừng làm dơ quần áo. Nếu không, trung đội trưởng chắc chắn trị bọn em.”

“Anh ấy dám, tự tôi muốn làm mà.”

Các chiến sĩ cuốc đất cần dùng dây thừng căn hàng chỉnh lối, không chỉ

chiều dài mà cả chiều rộng, tất cả phải đều nhau, hơn nữa từng miếng đất hình vuông cũng phải ngay ngắn, Tu Dĩnh nghĩ bụng, không được phép sai

lệch lấy một chút nữa kia.

“Chỉ cần một miếng không đủ vuông vức, cuốc lại.” Hùng Khải đi qua mỗi miếng đều ngồi xổm xuống, nheo mắt nhìn từng ụ đất, chỉ cần không thẳng lối một chút là bắt cuốc lại “Miếng này cũng thế.”

Tu Dĩnh háo hức chạy tới chỗ trồng rau, cầm điện

thoại chụp tới tấp. Tuy nhà cô cũng xuất thân từ nông dân nhưng cô lớn

lên ở thành phố, rất hiếm khi nhìn thấy cảnh trồng rau thế này, sao

không chụp làm kỷ niệm cho được?

Cô cầm điện thoại mải mê chụp,

dáng vẻ nghiêm túc của Hùng Khải nhìn quá oách, không kềm được lại chụp

thêm mấy tấm. Hùng Khải không chú ý, cứ lo canh thước ngắm, tiến hành

chỉnh đốn.

Nhìn bóng lưng Hùng Khải, cô lại nghĩ tới chuyện ngày

hôm qua. Tối hôm qua cô đã định giúp anh vượt qua một đêm khổ sở nhưng

nói sao Tiểu Hùng cũng không đồng ý, anh bảo “Sức khỏe của em mới quan

trọng, anh không thể vì sung sướng nhất thời mà làm hại em.”

“Đang nghĩ gì thế?” Hùng Khải quay đầu nhìn lại thấy khuôn mặt mê mẩn của cô, đi tới nhéo má cô.

Tay anh toàn bùn đất, cái nhéo này trét hết bùn lên mặt cô, làm mặt cô y chang con mèo vá, khiến mọi người cười rộ lên.

“Anh coi, anh làm dơ mặt em rồi, đền đi.” Tu Dĩnh trề môi la làng.

Hùng Khải cũng cười ha hả, càng ra sức sờ mặt cô, cô tức điên, đưa tay đánh anh, anh liền chạy trốn.

Hai người chạy giỡn giữa khoảnh đất trồng rau, đạp hư hết cả luống đất đã

xới chỉnh tề, các chiến sĩ phải làm lại nhưng không ai oán giận, bởi vì

bọn họ hào hứng, lâu lắm không được cười như thế.

Kết quả truy

đuổi của hai người kia, Hùng Khải bị Tu Dĩnh đuổi kịp, tay cô vốc đất

sình sau đó trét lên mặt anh, chốc lát mặt Hùng Khải đầy đất. Cô phá lên cười, vội vàng dùng điện thoại chụp lại.

“Đừng chụp, mất mặt lắm.” Hùng Khải cười, muốn tắt điện thoại của cô, cô lại giấu đi, vênh mặt lên nói “Không, em muốn chụp.”

Hùng Khải cũng không tiện nói thêm, chỉ nhìn cô yêu chiều, thấy cô bắt đầu

chụp thì dặn “Em chụp cũng được, nhưng không được đăng lên mạng.” Tu

Dĩnh nháy mắt với anh, xem như đồng ý. Anh mỉm cười, lại muốn sờ đầu cô

nhưng nghĩ lại, rụt tay về, gia nhập vào hàng ngũ chiến sĩ, bắt đầu xới

đất trồng rau.

Tu Dĩnh bắt đầu mở chức năng chụp hình của điện

thoại, vừa chụp hình ảnh lao động hăng say của các chiến sĩ vừa trò

chuyện với họ.

“Chị dâu, đừng chụp bọn em, mất mặt lắm.” Có chiến sĩ thấy cô chạy tới chỗ bọn họ, vội vàng lấy tay và vạt áo che mặt mình.

“Chụp ảnh mà mất mặt? Đây là lý lẽ gì thế?” Tu Dĩnh không rõ lắm, buột miệng hỏi.

Cô cười hì hì, mặc kệ cậu ta có che hay không, chọn góc độ đặc biệt để ch