80s toys - Atari. I still have
Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325855

Bình chọn: 9.5.00/10/585 lượt.

Đường Tiểu Mễ có chút đau lòng kéo Đường Kiếm, mấy ngày nay không biết sao, mấy lần trở về nhà lớn thăm ông nội, cảm giác tinh thần không còn như trước, gầy guộc, hốc mắt lõm sâu. Phó Thụy Dương ngồi ở một bên, Đường Tiểu Mễ không thấy được, chân mày hắn nhíu lại thật sâu, ông cụ như vậy, Tiểu Mễ còn không biết tình hình, bây giờ nhìn dáng vẻ nàng lo lắng, về sau nên làm sao?

"Đó là di truyền Đường gia chúng ta sao? mặt Tiểu Mễ chúng ta cũng gầy rồi" Đường Kiếm vỗ nhẹ gương mặt Đường Tiểu Mễ, đây là cháu gái của lão, một đứa bé oa oa bắt đầu từ khi nào đã lớn như vậy?

"Tiểu Mễ, đừng kéo ông nội". Đường Quốc Khánh trở lại nhìn thấy con gái mình đu lên cổ cha, nếu là ngày trước, tự nhiên không có gì, nhưng bây giờ cha không thể chịu được nàng quấy rối như thế. Đường Kiếm liếc Đường Quốc Khánh một cái, xoay mặt nói với Đường Tiêu Mễ: "Tiểu Mễ đi nói chuyện với thím đi".

Đường Tiểu Mễ gật đầu một cái, biết bọn họ có lời muốn nói, nhìn Phó Thụy Dương chu môi, liền đi tìm Phương Vân.

"Thụy Dương, nhớ lần trước đồng ý chuyện của ta không?" Đường Kiếm nhìn Tiểu Mễ đi xa, lúc này mới nghiêm túc nhìn về phía Phó Thụy Dương. Phó Thụy Dương nhẹ nhàng gật đầu: "Nhớ".

"Mấy ngày nữa, gát lại chuyện trong tay, mang Tiểu Mễ ra ngoài dạo thôi". Đường Kiếm ho một tiếng, lại giống như ném xuống một quả boom tấn.

"Ba!" Đường Quốc Khánh, Đường Kiến Quân, hai anh em đồng thanh nói.

Tim của Phó Thụy Dương đột nhiên chìm xuống, Đường Kiếm từng nói với hắn, chờ ông cụ đi rồi hãy mang Tiểu Mễ trở lại, chuyện đã nghiêm trọng như thế sao?

Đường Kiếm không còn hơi sức, khoát khoát tay, ánh mắt vẫn khóa chặt Phó Thụy Dương: "Thân thể của ta, tự mình ta biết".

"Ông nội, nói cho tiêu Mễ biết". Phó Thụy Dương có chút gian nan nói ra những lời này, hắn biết, Tiểu Mễ do ông cụ trước mặt một tay nuôi nấng, lão rất cưng chìu Tiểu Mễ, Tiểu Mễ cũng yêu ông cụ này biết bao nhiêu.

"Thụy Dương". Đường Kiếm lắc đầu một cái, vỗ vỗ vai Phó Thụy Dương, ban đầu lựa chọn Phó Thụy Dương là tin tưởng Phó Long Bưu dạy dỗ ra một đứa cháu tốt, nhưng bây giờ nhìn ánh mắt Phó Thụy Dương chân thành tha thiết, lo lắng, lão rốt cuộc không còn mâu thuẫn nữa. Tiểu Mễ, ánh mắt ông nội sẽ không sai.

"Ta có thể đem Tiểu Mễ giao cho cháu chứ?" Giọng nói Đường Kiếm khàn khàn lộ ra chờ mong.

Phó Thụy Dương lại cảm thấy mũi của mình khẽ ê ẩm, nhìn ông lão này gần như vậy, vì ốm đau hành hạ, xương gò má nhô cao, trên mặt không tìm được một chút xíu bén nhọn, hai mắt đục đục vẫn lộ ra ánh sáng, Tiểu Mễ cũng có một đôi mắt có hồn như vậy.

Đối mặt như vậy ánh mắt mong đợi, Phó Thụy Dương rốt cuộc nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng lại rất nặng nề.

Đường Tiểu Mễ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, tỉ mỉ quan sát người đàn ông trước mặt này, hai ngày nay dáng vẻ rất thần bí, luôn không thấy đâu cả, hỏi hắn cũng chỉ cười cười, hiện tại muốn mang nàng đi đâu đây?

"Trực tiếp nhìn anh như vậy, anh sợ anh sẽ suy nghĩ lung tung". Phó Thụy Dương quay qua, rõ ràng là đang nói đùa, cố tình làm bộ dáng đứng đắn.

"Em cho phép anh suy nghĩ lung tung". Đường Tiểu Mễ nháy mắt mấy cái, dí dỏm nói. Phó Thụy Dương cười nhẹ, nhìn bộ dáng ngây thơ của Đường Tiểu Mễ, đột nhiên rất muốn dừng xe qua một bên, ôm lấy nàng, cũng không muốn buông ra.

Nơi đèn xanh đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại, quay cửa kính xe xuống hóng mát, trên xe bên cạnh một cô gái cực kỳ xinh đẹp nhìn Phó Thụy Dương chau chau mày, Đường Tiểu Mễ nhìn chòng chọc vào Phó Thụy Dương, Phó Thụy Dương lơ đễnh, tương đối thân thiện nhìn cô gái kia gật đầu một cái, mỉm cười đáp lại. Đường Tiểu Mễ bất mãn hừ lạnh, trợn mắt một cái, đưa tay kéo mặt Phó Thụy Dương quay qua mình: "Anh dám ở trước mặt em vượt tường, em liền trèo tường cho anh xem!"

Phó Thụy Dương trong lòng buồn cười, cũng trấn định chau chau mày: "Em xác định em muốn trèo tường?"

"Trèo!" Đường Tiểu Mễ lớn tiếng hét lên: "Hồng hạnh xuất tường!"

Đèn xanh sáng, vẻ mặt Phó Thụy Dương cứng ngắt, cầm tay lái, thật lâu, lạnh nhạt nói: "Em xác định tường bên kia có ai không?"

Đường Tiểu Mễ ngẩn người, mắt trừng tròn trịa: "Làm sao anh biết tường bên kia không ai, nếu em thích, tường bên kia có thể đứng một hàng nối dài!"

"Chi" một tiếng, Phó Thụy Dương đánh vòng tay lái, xe gấp rút dừng ven đường.

"Đường Tiểu Mễ, em hãy thử nhìn xem!" Phó Thụy Dương nhìn Đường Tiểu Mễ quát, mắt trợn trừng trừng, giống như sư tử bị trêu chọc tỉnh giấc. Đột nhiên thấy Phó Thụy Dương hung hăng, Đường Tiểu Mễ có chút cảm thấy uất ức, không phải anh nói tường bên kia không có ai sao, em cuối cùng phải chứng minh, nếu không anh xem thường em đúng không?

Nhìn chóp mũi Đường Tiểu Mễ nhăn lại, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, gương mặt uất ức, Phó Thụy Dương vui vẻ gõ tay lái, xe dần dần lái vào một mảnh rừng phong, liếc mắt nhìn qua, cây phong xanh um tươi tốt, đầu tháng năm, là mùa nở hoa, hình dáng phiến lá ba chia màu xanh nhạt tô điểm những bông hoa màu đỏ nhạt, xinh đẹp lãng mạn vô cùng, thậm chí Đường Tiểu Mễ có thể tưởng tượng, đến mùa thu, tràn đầy màu đỏ như lửa thì đẹp động lòng người đến m