
ết như vậy. Hắn vốn là người nhẫn tâm, nếu không phải có đoạn quá khứ kia, đổi lại là cô gái khác, hắn sẽ trực tiếp bỏ lại một tờ chi phiếu. Cho nên, hôm nay Alice đến công ty tìm hắn, nàng nói, đây là một lần cuối cùng ôm hắn, hắn không đẩy nàng ra, biết rất rõ một màn này bị Nguyệt Như nhìn thấy, chẳng qua ý bảo Chu Văn Bân đi ngăn lại nàng. Nghĩ như vậy, Phó Thụy Dương cảm giác mình có phần chút kiềm chế không được, hắn rất muốn cô gái kia, mới một ngày không thấy, đã nhớ như vậy sao? Thật giống như bị bao lấy rồi.
Giờ phút này, Alice nhìn trong ánh mắt Phó Thụy Dương thật ôn nhu, uống một hớp cà phê, miệng đều là mùi vị đắng ngắt, ra sức cướp người đàn ông này trở lại sao? Nàng không nắm chắc, trong mắt của hắn đã không còn nhìn thấy mình, còn có thể tranh thủ sao?
Phó Thụy Dương đột nhiên đứng dậy: "Alice, lần sau gặp lại, em tạm thời còn ở lại trong nước đúng không?" Không đợi Alice trả lời, tiếp tục nói: "Anh còn có chuyện, đi trước một bước".
Alice lấy lại tinh thần thì Phó Thụy Dương đã đi xa, ngơ ngác nhìn ly cà phê trước mặt, không cần buông tha, không cần buông tha, hắn đối với mình không còn tình cảm. Càng nói như vậy với mình, càng khó có thể kiềm chế, nước mắt từng dòng, từng dòng rơi xuống.
Lúc Lâm Vĩ Ba đưa Đường Tiểu Mễ về Biệt thự Tây đơn, trời đã gần tối, bầu trời đầy mây đỏ, đôi môi bị cắn đau đớn từng chút, từng chút tản ra, suốt dọc đường đi, Đường Tiểu Mễ đều cau mày, nghĩ đến lúc trở về còn phải đối mặt Đỗ Thủy Tâm, nàng đột nhiên phát hiện mình không phải kiên cường như vậy.
Quay đầu lại nhìn miệng Đường Tiểu Mễ, đã hơi sưng lên: "Thật không đi bệnh viện xem một chút sao?"
Đường Tiểu Mễ buồn cười nói: "Cũng không phải là súc sinh cắn". Nói xong phát hiện mình lời này có gì không đúng, hai người bèn nhìn nhau cười.
Đường Tiểu Mễ mở cửa xe: "Có chuyện gì gọi cho anh". Lâm Vĩ Ba suy nghĩ một chút, ngón tay làm ra tư thế gọi điện thoại, để sát vào bên tai.
Đường Tiểu Mễ nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Lâm Vĩ Ba lên xe, lái xe đi xa nàng mới ảo não, hắn mấy lần đưa nàng trở về, cũng không mời hắn vào uống ly trà. Xoay người hướng cổng nhà đi tới, chợt nhìn thấy Phó Thụy Dương chậm rãi đi ra, sắc mặt âm trầm nhìn nàng.
Đường Tiểu Mễ dùng sức nhìn người trước mặt này, lại giống như là đã dùng hết hơi sức toàn thân. Bốn mắt nhìn nhau, Đường Tiểu Mễ cảm giác lòng của mình đang run rẩy, há miệng, muốn hỏi hắn tại sao lại ở chỗ này, nhưng chán nản bỏ qua. Tại sao ở chỗ này? Là gặp Đỗ Thủy Tâm còn muốn gặp nàng? Tại sao muốn gặp em? Anh yêu em sao? Anh muốn nói cho em biết sao?
Nhiều vấn đề tràn đầy đại não Đường Tiểu Mễ như vậy, toàn bộ hóa thành ánh mắt đau thương. Những thứ này nhìn trong mắt Phó Thụy Dương trở thành một tình cảnh khác, sau khi từ quán cà phê ra ngoài, hắn gọi điện thoại cho nàng nhưng vẫn tắt máy, đi Tuyền Lâm tìm nàng, nói không có ở đây, hắn chỉ biết tới nơi này đợi nàng, hắn không vào nhà, chẳng qua muốn nhìn thấy nàng trước tiên. Nhưng đây là lần thứ mấy hắn nhìn thấy Lâm Vĩ Ba đưa nàng trở lại? Nàng đối với Lâm Vĩ Ba nở nụ cười chỉ thuộc về hắn, Lâm Vĩ Ba lại gần nàng như vậy nhưng nàng không đẩy hắn ra, nhưng bây giờ, nàng lại nhìn mình xa cách như vậy.
Liếc thấy vết thương trên môi nàng, nghĩ đến khả năng nào đó, trong lòng không khỏi dâng lên lửa giận, vừa đau lòng, cũng không khống chế mình được nữa. Hung ác hôn, không giống ngày trước dịu dàng trằn trọc triền miên, Phó Thụy Dương ôm Đường Tiểu Mễ thật chặt, nghĩ thầm, thế nào gầy như vậy? Giống như hắn siết mạnh thêm chút nữa, eo của nàng sẽ đứt, nghĩ như vậy, tay không buông lỏng, không dám buông lỏng.
Đường Tiểu Mễ nhắm mắt thật chặt, nàng vô lực suy nghĩ nụ hôn này có nghĩa gì, cáo biệt? Áy náy? Hoặc là cái khác? Chỉ có thể vô lực dựa vào trong ngực hắn, cảm thụ nụ hôn hung hăng, mang theo tuyệt vọng và đè nén khổ sở.
Miệng lưỡi quấn quít, cho đến khi trong miệng nhau xuất hiện nhàn nhạt ngai ngái, lẫn vào nước mắt mặn mặn trong hơi thở, Phó Thụy Dương mới chậm rãi buông Đường Tiểu Mễ ra, hai người cũng thở khẽ, Đường Tiểu Mễ rủ lông mi không nhìn hắn, cố dùng sức, mạnh mẽ đứng thẳng.
Phó Thụy Dương ảo não đỡ bả vai Đường Tiểu Mễ, môi của nàng lại vỡ, tia máu từ từ thấm vào, khóe miệng của nàng đỏ tươi một mảnh, trong miệng của mình, nồng nặc mùi ngai ngái. Trong lúc nhất thời tay chân có chút luống cuống, hắn không nên như vậy tổn thương nàng. Chậm rãi lần nữa dán lên môi đỏ mọng, từ từ hôn dịu dàng, đau lòng, thận trọng.
Lúc đối mặt Lâm Vĩ Ba, Đường Tiêu Mễ rất muốn khóc nhưng một giọt nước mắt cũng chảy không ra được. Ngày trước lúc cùng Lâm Dương đi chung với nhau, nàng luôn làm ra vẻ rất kiên cường, rất lạnh lùng, cũng không rơi lệ. Nhưng kể từ lúc gặp Phó Thụy Dương, tuyến lệ của nàng đặc biệt phát triển. Bị Phó Thụy Dương ôm, hôn, Đường Tiểu Mễ trong lòng có vô số uất ức không nói ra được, nước mắt như không kiềm chế được mà phun ra như vòi nước, như một đứa bé vươn tay vòng lên cổ của Phó Thụy Dương ôm thật chặt, Phó Thụy Dương Thuận thế ôm sát nàng, hai người dán gần hơn.
Không biết đã