pacman, rainbows, and roller s
Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325913

Bình chọn: 8.00/10/591 lượt.

ức nào.

Cánh cửa cảm ứng từ từ mở ra, chiếc xe cũ kỷ đi vào một tòa nhà lớn sau đó dừng lại, Phó Thụy Dương kéo Đường Tiểu Mễ có chút sững sờ xuống xe, dắt tay của nàng, hắn khẽ mỉm cười: "Nơi này là khu biệt thự cây phong".

Đường Tiểu Mễ đầu óc quay lòng vòng, khu biệt thự cây phong chính là chỗ này sao? Tài liệu ở chỗ Kha Ni Ca, nàng đã biết, hạng mục này chính là trước kia Tuyền Lâm đánh lén công ty xây dựng AMY của Lâm Dương, còn chưa bắt đầu phiên giao dịch đã bị loại bỏ, hiện tại, hạng mục này đã bị Tuyền Lâm tặng cho Phúc Ninh vô điều kiện, hoặc không phải vô điều kiện.

Đột nhiên mất đi hăng hái, Đường Tiểu Mễ cảm thấy có chút ỉu xìu, Phó Thụy Dương dắt tay của nàng, hai người im lặng không lên tiếng.

Đẩy cửa chính ra, Đường Tiểu Mễ không nhịn được che miệng kêu lên, trang trí cũng không xa hoa, thậm chí rất đơn giản, cũng không phải là hai màu trắng, đen mà nàng thường gặp ở văn phòng của Phó Thụy Dương, tất cả đều phối hơp rất đáng yêu, sàn nhà lót màu vàng nhạt, hoa văn hoa mai màu đen bằng móng tay. Vách tường là hình vẽ phim hoạt hình, cả trong đại sảnh đều trang trí màu xanh da trời, sau đó những thứ này đều không phải là lý do Đường Tiểu Mễ kêu lên.

Vị trí rõ ràng nhất trong đại sảnh chính là hình Đường Tiểu Mễ, nói chính xác chỉ là hình cái đầu gắn vào thân của một con vật trong phim hoạt hình, cười rất ngây thơ, nhàn nhạt lúm đồng tiền, ánh mắt ngượng ngùng, sáng ngời, Đường Tiểu Mễ nhìn một cái biết đây là hình chụp hôm làm lễ đính hôn. Bên cạnh là hình cái đầu Phó Thụy Dương, thân thể cũng là phim hoạt hình, đang kéo tay Đường Tiểu Mễ, phong cảnh là ánh mặt trời ấm áp, hoa lài đầy khắp núi đồi.

Dường như phản ứng thật lâu, cho đến khi Phó Thụy Dương đứng ở trước mặt nàng, chăm chú nhìn Đường Tiểu Mễ: "Tiểu Mễ, chúng ta kết hôn có được hay không?"

Đường Tiểu Mễ cúi đầu, trên tay Phó Thụy Dương cầm một cái hộp nhung tơ màu đỏ, bên trong là một chiếc nhẫn Lam Bảo Thạch phong cách rất cổ xưa, sáng bóng, vừa nhìn là biết ngay đã trải qua năm tháng gột rửa. Tròng mắt Đường Tiểu Mễ có vẻ không hiểu, mờ mịt, ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm Phó Thụy Dương. Phó Thụy Dương cầm tay phải của nàng, rất mềm, mềm mại không xương có lẽ chính là loại cảm giác này, Phó Thụy Dương thầm nghĩ. Giống như động tác trong phim chậm, chiếc nhẫn Lam Bảo Thạch đeo vào trên ngón vô danh (ngón áp út) của Tiểu Mễ, ngón tay thon dài trắng nõn, chiếc nhẫn Lam Bảo Thạch phong cách cổ xưa, hẳn không nói ra được hết vẻ hài hòa.

"Chiếc nhẫn này là anh và mẹ lấy ra". Phó Thụy Dương khóe miệng nhẹ nhàng giương lên một đường cong đẹp mắt, đôi trong tròng mắt đen thoáng qua một tia dịu dàng, "Bà nội qua đời để lại làm quà tặng cho cháu dâu Phó gia".

Đường Tiểu Mễ nháy mắt mấy cái, nhất thời không tiêu hóa được tin tức này. Phó Thụy Dương môi mỏng giương lên, ôm eo Đường Tiểu Mễ, cùng nhau quan sát bên trong nhà: "Tiểu Mễ, về sau nơi này chính là nhà của chúng ta, có được hay không?" Khu Biệt thự này cũng không đem đi tiêu thụ, trước tiên bên trong ngôi nhà bị hắn làm lại, lúc hắn nhìn hiệu quả bức vẽ liền nghĩ đến nàng nhất định sẽ thích.

Hai ngày nay vẫn bận đẩy nhanh tốc độ lắp đặt thiết bị nơi này, từng góc nhà, từng linh kiện, đều do hắn tự mình chọn lấy, tự mình đốc công, chẳng qua hắn muốn nàng nhìn sẽ thích.

Nhà sao? Mắt đột nhiên ươn ướt, nàng có thể có nhà sao? Cố chấp trông giữ Biệt thự Tây đơn, bởi vì đó là nơi cha mẹ nàng đã từng ở, nơi đó nhắc nhở nàng, đã từng, nàng cũng đã từng có nhà, chẳng qua, nó đã tan nát chẳng biết từ khi nào.

Ngày trước lúc còn ở bên Lâm Dương, nàng cũng nghĩ tới sẽ cùng người này có một ngôi nhà, hắn chưa bao giờ làm cho nàng ấm áp, không phải là không yêu, chẳng qua cũng không nói yêu, nhưng hắn đã phản bội.

Hôm nay, người trước mắt này đeo chiếc nhẫn vào trên tay nàng, nói là tặng cho "Cháu dâu của Phó gia", hắn nói: về sau nơi này chính là nhà của chúng ta. Về sau nơi này chính là nhà của chúng ta sao? Ánh mắt Đường Tiểu Mễ có chút mơ hồ. Lần nữa quan sát ngôi biệt thự này, nơi này bọn họ có thể cùng nhau xem ti vi, nàng tựa vào trong ngực hắn, nơi đó, nàng có thể nếm thử các loại thực đơn, hắn có thể thưởng thức tài nấu nướng của nàng, còn có nơi đó, Gạo và Con mèo Thụy Dương có thể chơi đùa.

Nghĩ như vậy, Đường Tiêu Mễ cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc, ngẩng đầu nhìn Phó Thụy Dương, từ từ mỉm cười, khóe mắt cong cong, trong ánh mắt có loại nhu tình không thể tả và không muốn xa rời. Nhẹ nhàng gật đầu, hai người nhìn nhau cười.

Hắn ôm nàng, nàng dựa bờ vai của hắn, lẳng lặng nhìn biệt thự này, nhà của bọn họ sau này đấy. Đường Tiểu Mễ chưa bao giờ trải nghiệm qua hai người như vậy bình yên sống qua ngày, dường như cũng không có làm gì, hắn không đi Phúc Ninh, nàng cũng không đi Tuyền Lâm.

Nàng vùi trong ngực hắn, cùng nhau xem bóng đá, xem tin tức tài chính-kinh tế, xem phim hoạt hình, xem tin tức giải trí. Bọn họ cùng đi siêu thị, mua hai cái bàn chãi đánh răng, màu phấn hồng và màu xanh da trời, mua hai cái ly, thậm chí, Phó Thụy Dương còn lặng lẽ mua áo ngủ t