
li hôn với tiểu thư Phan gia".
Phó Thụy Dương nhớ rõ, hắn nghe những lời này thì tay run run, tàn thuốc lá rơi trên mu bàn tay, nóng rực, người kia muốn ly hôn nên nàng muốn nói cho hắn biết là việc này sao? Nàng muốn tìm hắn để nói hôn ước giữa nàng và hắn kết thúc sao.
Hắn có cái gì tốt để nàng quan tâm? Hắn tự nói với mình như vậy, chỉ cần hắn phất tay một cái, dạng phụ nữ nào mà không tìm được? Nhưng làm thế nào đây? Cô gái nào cũng không sánh nổi với nàng, một cái nhăn mày của nàng, một nụ cười, mái tóc ngắn, bàn tay mềm nhũn nhỏ bé của nàng, đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng, chóp mũi hơi nhăn của nàng, lúm đồng tiền nhàn nhạt, ai cũng không giống Đường Tiểu Mễ, ai cũng không thay thế được nàng.
"Là anh nên buông tay". Lâm Vĩ Ba mạnh mẽ nói, gần như ôm Đường Tiểu Mễ đi ra ngoài. Phó Thụy Dương nhất thời đứng ngẩn tại đó, hắn nên buông tay sao?
Ra khỏi quầy bar bị gió thổi, rượu thấm vào người, Đường Tiểu Mễ hoàn toàn choáng váng, thân thể mềm nhũn tụt xuống đất, Lâm Vĩ Ba ôm nàng đỡ dậy.
Chỗ không xa, Phó Thụy Dương đứng trên bậc thang, cô gái bên cạnh kéo tay hắn, hai người đi về phía Đường Tiểu Mễ càng lúc càng gần. Đường Tiểu Mễ trợn tròn mắt nhìn Phó Thụy Dương, ánh mắt rất mê ly, trong đầu rất tỉnh táo, nhìn Phó Thụy Dương lạnh lùng đi thoáng qua nàng, đi tới chiếc xe cũ kỷ kia. Trái tim nàng chìm xuống, muốn chạy đuổi theo nhưng bất đắc dĩ, thân thể không nghe sai khiến, mềm nhũn không làm gì được, Lâm Vĩ Ba ôm nàng, nhìn Phó Thụy Dương lái xe từ bãi đậu bên trong ra, quay ngược đầu xe, chậm rãi lái qua bên cạnh bọn họ. Phó Thụy Dương ngồi ở chỗ tài xế, vẻ mặt lạnh lùng, từ đầu đến cuối cũng không nhìn đến Đường Tiểu Mễ.
Đường Tiểu Mễ nhìn theo phương hướng chiếc xe biến mất, đầu dường như bị người ta hung hăng đập một cái, thật lâu cũng không cất bước, cả người không kiềm được run rẩy, nước mắt rất nhanh thấm ướt khuôn mặt, Lâm Vĩ Ba dứt khoát ôm nàng lên, bảo đứa bé giữ cửa, giúp một tay mở cửa xe, cẩn thận ôm Đường Tiểu Mễ thả vào trên xe, sau đó cởi áo khoác đắp lên trên người nàng, Đường Tiểu Mễ lặng im không phản ứng.
Nàng không biết cảm giác bây giờ của mình là gì, nàng nghe như có âm thanh tan vỡ, Đường Tiểu Mễ biết, lần này Phó Thụy Dương rốt cuộc đã đem tự tôn của nàng giẫm nát dưới lòng bàn chân rồi, giữa nàng và hắn đã kết thúc.
Nghiêng mặt qua, nước mắt bỗng dưng chảy xuống, chiếc nhẫn Lam Bảo Thạch dường như nóng lên, làm đau ngón tay của nàng.
Lâm Vĩ Ba khởi động xe, đi về phía Biệt thự Tây đơn, Đường Tiểu Mễ ngoan ngoãn vùi một chỗ ngồi không lên tiếng, ánh đèn phía ngoài nhanh chóng lui phía sau, từng vị trí thay đổi, Đường Tiểu Mễ cảm giác mình có chút hôn mê, choáng váng, nàng cảm thấy cả người đều đau, cả người giống như muốn nổ tung, chỗ đau nhất là trái tim, đau buốt làm cho nàng không thể động đậy.
Từ trong kính chiếu hậu nhìn nàng dần dần biến mất, Phó Thụy Dương dừng xe lại ven đường, móc bóp ra, tay run lên nhè nhẹ, đưa cho cô gái bên cạnh một tờ chi phiếu: "Xuống xe đi".
Cô gái kia giống như muốn nói cái gì, môi run run, vẫn là tiếp nhận chi phiếu, mở cửa xe bước ra.
Sau khi cô gái kia xuống xe, Phó Thụy Dương ngồi ở chỗ tài xế không nhúc nhích, nhìn chằm chằm ví tiền trong tay, bên trong tấm kiếng trong suốt rõ ràng là khuôn mặt Đường Tiểu Mễ đang ngủ, lúc ở đảo Bali, hắn lén chụp hình nàng, ra ngoài rửa hình rồi đặt trong ví tiền. Lúc nàng ngủ vẻ mặt xấu hổ, miệng còn khẽ chu ra.
Đầu gục xuống tay lái, đem hình đưa đến bên môi, hôn một cái, hai hàng nước mắt theo khóe mắt chảy xuống. Trở lại Tây đơn, lần này, Đường Tiểu Mễ vẫn không mời Lâm Vĩ Ba vào
ngồi một chút, bây giờ nàng không có tâm tình, cũng không đưa mắt nhìn
theo xe của hắn đi xa nữa. Trong nhà vắng lạnh, xoay người lại đóng cửa
lại, Gạo và Con mèo Thụy Dương rất ăn ý đi tới cạnh chân nàng, phát ra
tiếng kêu nức nở nghẹn ngào, Đường Tiểu Mễ đáy lòng đau xót, khom lưng
ôm hai con vật vào trong ngực.
Nàng còn nhớ rõ cũng vào một buổi tối như vậy, lần đầu tiên gặp con
chó lông xù này, hắn gọi nó là Gạo. Nàng tìm con mèo Singapore, gọi nó
là Thụy Dương.
Tùy ý nằm trên ghế sa lon, hai con vật nằm trên người nàng, trong đầu hỗn loạn đau nhức, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, ngủ một giấc đến hơn
10 giờ, Đường Tiểu Mễ bị cơn khát làm tỉnh giấc, đứng lên đi vào phòng
bếp uống ly nước, liếc thấy chiếc nhẫn trên tay phải, chuyện tối hôm
qua, mặc dù uống rất nhiều rượu, nàng cũng sẽ không quên. Nở nụ cười
khổ, tự châm biếm mình, nàng nói thầm, Đường Tiểu Mễ, chớ dại dột.
Phó Thụy Dương nhìn Đường Kiến Quân và Dương Ái Dân trước mặt, khóe
miệng không khỏi nở nụ cười khổ, cuối cùng hắn bật cười thành tiếng, gần đây hắn gây động tĩnh lớn như vậy, tốc độ bọn họ tìm hắn, còn chậm hơn
hắn nghĩ. Ba người buồn bực hút thuốc lá, cái gạt tàn trên khay trà đã
có rất nhiều tàn thuốc.
“Thụy Dương, đến tột cùng cậu đang làm gì?” Dương Ái Dân trầm giọng nói, dụi dụi tàn thuốc vào trong gạt tàn.
Phó Thụy Dương ánh mắt bay xa, dường như không nghe Dương Ái Dân nói
gì, hắn đang làm cái gì? Hắn không