Xí Đồ Tiện Nhân

Xí Đồ Tiện Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326762

Bình chọn: 9.00/10/676 lượt.

hị đệ bọn họ."

Tần giác vội vàng gật đầu, tinh thần không được tốt cho lắm, mấy ngày nay bị Vạn Tuệ Như đốc thúc tập võ, chuẩn bị tham gia cuộc thi võ mùa xuân sang năm, thật là mệt mỏi rời rạc. Hắn thật sự oán giận nhị đệ, ai bảo gần đây danh tiếng của hắn quá lớn, không nói tới nơi của Đại Hoàng tử, còn trêu chọc Tam Hoàng tử, gây chiến với cả phụ thân. Làm hại hắn chỉ có thể tạo thành tích, loại cuộc sống này thật không phải là của người trải qua!

Vì vậy hắn cũng tức giận phụ họa đôi câu.

Mạnh Chu mỉm cười, gật đầu: "Đại ca, đại tẩu chú ý thân thể, suy nghĩ quá nhiều rất dễ già sớm, đối với con cháu đời sau sẽ không có lợi." Nói xong xoay người rời đi.

Quay đầu lại nhìn một chút tấm biển Tần phủ sơn vàng to lớn này, dưới ánh mặt trời hơi chói mắt, nhớ tới rất nhiều tình huống trong phủ, Mạnh Chu chợt không biết cảnh tượng này của Tần phủ đến cùng có thể truyền lại mấy đời, nếu không có cha chồng ở đây, chức vị Tần phủ rơi vào trên người Tần giác, người như hắn có thể gánh nổi sao?

Có điều tất cả mọi việc không liên quan tới nàng và Tần Kha.

Đang lúc muốn lên xe ngựa, có người từ bên trong đuổi theo ra, lại là Liễu Phiêu Phiêu bụng lớn, nàng được nha hoàn dìu đỡ đuổi kịp tới trước mặt mạnh Chu, thở hổn hển nói: "Nhị thiếu phu nhân xin dừng bước."

Mạnh Chu cau mày: "Ngươi thân mình không nhanh nhẹn, làm sao còn chạy đi chạy lại?"

Liễu Phiêu Phiêu cầm một bọc nhỏ quần áo từ trong tay nha hoàn, đưa tới Mạnh Chu trong tay: "Nghe nói lúc nhị thiểu phu nhân rời đi chưa từng mang thứ gì, ta tự cân nhắc dù sao ngươi cũng nên trở về lấy một ít vật phẩm thiết yếu, cho nên chuẩn bị những thứ này. Thời tiết lạnh dần rồi, không thể thiếu áo bông chống lạnh. Cũng không phải là vật gì tốt, kính xin Nhị thiếu phu nhân không cần ghét bỏ."

Đối với Liễu Phiêu Phiêu, tự đáy lòng Mạnh Chu không muốn gặp, bởi vì kiếp trước để lại thành kiến. Kiếp trước nàng ta là thị thiếp của Tần Giác, bày trò hãm hại chính thê là nàng rất nhiều. Hôm nay nghĩ đến cũng oán hận mình kiếp trước quá mức mềm yếu, nếu như giống Vạn Tuệ Như, Liễu Phiêu Phiêu cũng không thể được tiện nghi.

Vậy mà hôm nay Liễu Phiêu Phiêu nịnh bợ bằng mọi cách, tất nhiên không phải là bởi vì nàng thiện lương mà là có cầu xin. Mạnh Chu dời tầm mắt đến bụng của nàng ta. Không tệ, đứa bé, Liễu thị muốn đem đứa bé phó thác cho mình. Liễu thị là một người thông minh, nàng ta hiểu con của mình nếu rơi vào tay Vạn Tuệ Như, Vạn Tuệ Như tuyệt đối sẽ không cho phép nàng ta gặp con của mình, hơn nữa rất có thể sẽ ra tay hại nàng ta. Nhưng nếu là đứa bé ở trong tay mạnh Chu, có lẽ nàng ta còn có thể thỉnh thoảng gặp một lần, còn có thể giữ lại một chút lợi thế, một trong những lợi thế của cuộc đấu kế thừa của con cháu Tần phủ.

Đây là nàng ta muốn mượn thế lực Mạnh Chu tới bảo vệ đứa bé của nàng ta. Hôm nay Mạnh Chu muốn rời khỏi Tần phủ, cách xa sự khống chế của Tần phủ đối với Liễu thị mà nói không phải là một chuyện tốt.

Mạnh Chu suy nghĩ xoay quanh, đưa tay đón lấy bọc quần áo, khẽ mỉm cười: "Có lòng, đa tạ. Ân tình hôm nay ta nhất định nhớ rõ trong lòng."

Liễu Phiêu Phiêu không tiện ở lâu, tặng áo bông liền vội vã rời đi, lúc rời đi thở phào nhẹ nhõm.

Trong xe ngựa, Mạnh Chu nắm bọc quần áo kia, thật giống như thấy được ngày Liễu Phiêu Phiêu sinh hạ đứa bé. Nàng biết gói đồ này rất nặng, không dễ dàng gánh vác, nhưng nàng lại nguyện ý tới thử gánh vác. Vì sao? Nàng Liễu Phiêu Phiêu nguyện ý đem lợi thế giao trên tay mình, vì sao nàng phải cự tuyệt? Nếu là Liễu Phiêu Phiêu sinh hạ nhi tử, mà Vạn Tuệ Như lại trùng hợp không có cách nào sinh hạ, đứa bé này sẽ trở thành chủ tương lai của Tần phủ.

Đại phu nhân sẽ đứng ra đổi đứa bé này về, đến lúc đó… nàng cũng có thể kêu trả giá thật lớn. Để xem người nguyện ý vì cháu đích tôn của mình bỏ ra bao nhiêu, một mạng đổi một mạng?

Tay Mạnh Chu hơi run rẩy, nàng không hề quên một khắc kia vị Đại phu nhân trong phủ làm đối với mẫu thân của Tần Kha, mặc dù hiểu muốn lật đổ vị Cáo Mệnh phu nhân* này là không dễ dàng, nhưng nàng vẫn muốn thử một lần.

Thời gian tới sẽ rất bận rộn, cuộc sống sẽ rất phong phú. Mạnh Chu chợt nảy sinh ý nghĩ như vậy.

Xe ngựa hơi lắc lư, thắt lưng mỏi nhừ. Nàng chậm rãi nhìn bụng mình, cười. Chợt nghĩ đến cái gì, nàng vén rèm lên nói với Phó Tướng ở bên ngoài: "Tướng quân, lúc đi qua Mạnh phủ xin dừng một chút."

Phó tướng hành lẽ: "Phu nhân, xin lỗi, mạt tướng chỉ nhận lệnh hộ tống phu nhân đến Tần phủ, trên đường không dám trì hoãn."

Mạnh Chu buông rèm xuống, không nói thêm gì nữa. Vốn là muốn đi gặp lão đạo sĩ, chỉ sợ hiện giờ không phải lúc, chờ Tần Kha an toàn trở về, bọn họ lại đi gặp sau.

Mà nàng không biết là, phòng phòng Mạnh phủ đã sớm không còn tung tích của lão đạo sĩ. Chỉ có bức họa Tam Thanh chân nhân bị hương khói bao phủ. Tiểu Đạo đồng nhìn lại gian phòng trống rỗng này, chẳng biết tại sao, lần này rời đi không giống ngày trước. Hắn khép cửa lại, cõng bọc hành lý lên đi xuống núi, chỉ một thân một mình. Từ nay về sau muốn một mình xông pha nam bắc, Tiểu Đạo Đồng hơi xúc động: s


XtGem Forum catalog