
doanh: Người làm công việc này là nhân sự chính thức của công ty,
hằng ngày quản lý nhân viên bán hàng, làm công tác hậu cần, hỗ trợ nhân
viên bán hàng, đồng thời liên kết với các bộ phận khác trong công ty.
Khi vừa vào công ty, cô vẫn còn quen với cuộc sống sinh viên, thường xuyên
không dậy sớm nổi, ngày nào cũng vội vàng bắt xe buýt. Kết quả sau khi
xuống xe mới phát hiện ra chỉ còn chưa tới tám phút là phải có mặt ở
công ty rồi. Nên lúc đó người đi đường sẽ nhìn thấy một mỹ nữ mặc đồ
công sở, xách túi chạy như điên. Cố Tịch thường nghĩ, những ông bà chủ
bán hàng trên con đường đó chắc đã quen với việc cô “bay qua” như thế,
vì khi cô chạy như điên, vẻ mặt vẫn rất khao khát liếc nhìn cửa hàng bán đồ ăn sáng ven đường, cô chưa ăn gì mà. Khi cô thở hồng hộc vào tới
công ty, bấm vào đồng hồ tính điểm chuyên cần, nhìn thấy đồng hồ vừa
điểm tám giờ ba mươi phút, mới thở hổn hển lê xác vào văn phòng.
“Tịch Tịch, cậu càng lúc càng biết tranh thủ rồi.” Đây là ấn tượng đầu tiên
của Phương Phi đối với cô. Phương Phi là người bản địa thành phố W, cô
thường khuyên Cố Tịch dọn nhà, thuê một chỗ ở gần công ty. Tuy Cố Tịch
lúc nào cũng than vãn chuyện bắt xe, nhưng nơi cô ở hiện nay là nhà thuê chung cùng bạn học, về sau người đó đi Thâm Quyến, nhà này chỉ còn một
mình cô. Bà chủ nhà rất tốt với cô, không hề tăng tiền thuê, hơn nữa
điều kiện sinh hoạt quanh đó cũng rất thuận lợi, chợ hay siêu thị đều
có. Cố Tịch cảm thấy quen rồi nên không nỡ dọn đi.
Về sau Phương Phi hỏi cô tại sao không dậy sớm nổi? Cố Tịch mới nói rằng, buổi tối cô có rất nhiều việc. Mà cô lại là người tinh lực dồi dào, nên thường
xuyên tới mười hai giờ vẫn chưa ngủ. Kết quả buổi sáng chỉ có thể nhờ
đồng hồ báo thức gọi dậy, cuối cùng thực sự không ổn, cô mua ba cái đồng hồ báo thức mới tỉnh dậy nổi.
Cố Tịch thấy vẻ mặt kinh ngạc của Phương Phi là biết cô nàng hiểu lầm, chắc chắn cho rằng cô là “dạ nữ”
có cuộc sống về đêm phong phú. Thực ra Cố Tịch là một “trạch nữ”[2'>
chính hiệu. Từ khi dì nói trước năm hai mươi bảy tuổi cô có yêu đương
cũng không kết quả, cô không còn muốn thử nữa. Hơn nữa bắt đầu từ đại
học cô đã tham gia diễn đàn mạng, quen rất nhiều bạn bè giỏi giang. Cố
Tịch vì luyện khẩu ngữ tiếng Anh mà còn tham gia tổ chế tác phim trên
diễn đàn, theo các tiền bối học cách làm phụ đề phim, sau đó cùng mọi
người dịch phim Mỹ.
[2'> Trạch nữ: Chỉ những cô gái từ nhỏ đã
trầm tĩnh, không thích chỗ đông người, thường là con một, chịu sự quản
giáo nghiêm ngặt của gia đình, đối với họ hàng thân thích hay bạn bè đều không có cảm tình gì đặc biệt. Những cô gái như vậy thường ngại giao
tiếp với người bên ngoài, chỉ muốn ở trong nhà. Sau đó họ tìm được một
số những người bạn trên mạng có cùng tư tưởng, sở thích… và kết giao,
rồi từ đó thường xuyên trò chuyện trên mạng để trốn tránh sự thực, vì
thế được gọi là “trạch nữ”.
Sau khi tham gia diễn đàn, cô mới
nhận ra cuộc sống đại học của mình quá đủ đầy. Không chỉ vấn đề học hành có thể nhờ bạn bè giúp đỡ, mà trình độ khẩu ngữ cũng dần được nâng cao. Cố Tịch về sau còn tham gia tổ phát thanh truyền hình nội bộ của diễn
đàn, đảm nhiệm vai trò phát thanh viên chương trình, cuối tuần lại chủ
trì tiết mục cho các bạn trong diễn đàn.
Những thói quen đó kéo
dài tới khi đi làm. Cho nên dù là Phương Phi, nếu muốn lôi Cố Tịch đi
chơi, cũng phải hỏi trước xem cô có rảnh không, bởi vì Cố Tịch thường
xuyên sắp xếp hoạt động cuối tuần dày đặc. Phương Phi thường oán trách
cô bỏ rơi mình. Cố Tịch lại cười nói, chỉ cần cô rảnh thì nhất định sẽ
cùng đi.
Cố Tịch đến công ty sớm năm phút, Phương Phi còn chưa
tới. Cô dọn vệ sinh văn phòng xong mới cầm ly nước của mình và Phương
Phi đến phòng lấy nước, định rửa ly.
Cố Tịch cầm ly nước đã được rửa sạch ra khỏi phòng lấy nước, vừa đúng lúc thấy thang máy mở cửa.
Các đồng nghiệp lục tục kéo ra, cô mỉm cười chào họ, sau đó thấy Phương
Phi đứng phía sau. Phương Phi vừa thấy cô là cười toe toét bước tới
choàng tay ôm, “Tịch Tịch, cậu tốt thật”. Cố Tịch mỉm cười cùng bạn vào
văn phòng.
“Tối qua cậu sao vậy?”, Phương Phi vừa đặt túi xuống
vừa hỏi Cố Tịch. Bàn làm việc của họ liền nhau nhưng ở giữa lại có vách
ngăn, hai người thường ghé đầu vào vách ngăn đó nói chuyện. Tối qua Cố
Tịch trên đường về nhà cứ im lặng, Phương Phi ngại có người bên cạnh nên cũng không hỏi.
“Hơi khó chịu”, Cố Tịch vừa khẽ nói vừa ngồi
vào chỗ. Tối qua Lưu Văn Long cứ bám dính đòi đưa Phương Phi về, cuối
cùng Phương Phi kiên quyết đòi Cố Tịch đi chung taxi với họ, đưa Cố Tịch về nhà trước.
“Không sao chứ?”, Phương Phi lo lắng thò cổ qua
vách ngăn nhìn Cố Tịch. Cô nở nụ cười tươi, “Ổn rồi”. Phương Phi cười
rồi ngồi xuống, “Tớ thấy cả tối qua mặt cậu cứ đỏ bừng, còn tưởng cậu
uống say chứ”. Nhắc đến đỏ mặt là Cố Tịch lại bất giác nhớ đến chuyện
xấu hôm qua, gò má nóng lên. Cô lấy trà trong ngăn kéo ra uống, bỏ ít
trà hoa hồng vào ly của mình và Phương Phi, sau đó rót nước sôi rồi mới
đưa cho Phương Phi.
Phương Phi đưa ly trà lên mũi, hít sâu một