
ng
phát lạnh rồi. Bất quá, dù phía trước có rét lạnh thế nào nhưng sau lưng đã có
một gia đình ấm áp đón chờ, Mục Tiểu Văn lại có thêm chút dũng khí mà bước tới.
Bên ngoài đã có người chờ, cỗ kiệu đến đón rất hoa lệ, Mục Tiểu Văn vén rèm
kiệu lên bước vào, ngồi xuống.
Sau khi trở về lại có một
bộ dạng hoàn toàn khác, xiêm y chỉnh tề đều được phóng ra hảo, đổi lại là những
thứ quần áo vải thô cũ kỹ. Vừa mới quét dọn Vu Cư được một chút thì có người
đến bảo nàng đi giặt quần áo. Lúc nha hoàn chạy tới, Mục Tiểu Văn có chút mừng
thầm, tưởng rằng cấp nàng cái gì mới mẻ kia, ai dè lúc nghe rõ ràng thì ra là
đang nói xấu sau lưng nàng, là nàng nghĩ quá th
Chuyện giặt quần áo nàng
có xem qua trên ti vi, có điều trong hoàng cung, nơi làm chuyện này chỉ có chỗ
dành cho những cung nữ thấp hèn nhất. Ánh mắt của mấy nha hoàn đối diện có chút
sợ hãi, ngược lại, Mục Tiểu Văn thoải mái ngồi xổm xuống bên cạnh một chậu nước
lớn, học cách chà tẩy quần áo từ người bên cạnh. Giặt quần áo không phải nàng
không biết mà chì là kinh nghiệm không nhiều mà thôi. Dực nhi nãy giờ vẫn
nghiêm mặt lo lắng cũng ngồi xuống theo bên cạnh nàng.
Phải giặt quần áo bằng
tay không quả thật có chút khó khăn. Không cho phép giặt mạnh phá hư quần áo,
không cho phép còn một vết bẩn, người quản sự không hề kiêng kỵ thân phận nương
nương của nàng mà kiểm tra cẩn thận tỉ mỉ. Mặt trời đã hạ phía Tây, người bên
cạnh đã tẩy xong phần đồ của mình, Mục Tiểu Văn vẫn còn đang hì hục đối phó với
đống quần áo. Dực nhi đau lòng muốn làm thay nàng nhưng Mục Tiểu Văn vẫn kiên
trì muốn tự mình phải làm cho xong việc.
Bất giác tâm tình nàng
trở nên nhẹ hẫng, không còn thời gian mà căn hận hay không cam lòng….. Nàng
bình tĩnh đối diện với công việc trước mặt, tựa như mục tiêu trước mắt của nàng
lúc này chính là phải giặt cho xong đống quần áo kia.
Mỗi ngày, nàng luôn giữ
bộ dáng cung thuận ôn hòa mà làm việc, mặc dù hiệu quả không quá lý tưởng nhưng
từng ngày từng ngày có tiến bộ hơn. Thái độ ôn hòa kiên trì của nàng làm cho
quản sự thay đổi từ trách mắng sang bất lực không biết bắt bẻ nàng cái gì.
Trước mắt, mặc dù nàng là
một nương nương không được sủng ái nhưng tốt xấu gì cũng là một danh gia thiên
kim; hơn nữa khi bị trách mắng dò xét nàng không hề nổi giận hay cự cãi lên
mặt, rt cuộc quản sự dần dần thay đổi thái độ, không dám có những điều bất
kính.
Ban đầu, khi nàng mới đến
thì các cung nữ sợ hãi tránh xa; bây giờ thì đã có biến chuyển, họ lại gần nàng
hơn và lên tiếng nói chuyện.
- Dực nhi cô nương, có
thể để chúng ta giúp đỡ đi. – một nha hoàn lấy hết dũng khí hướng về phía Dực nhi
đề nghị.
- Không cần đâu, ta bây
giờ so với trước kia đã giặt nhanh hơn nhiều rồi. – không đợi Dực nhi lên
tiếng, Mục Tiểu Văn đã mỉm cười>Dường như không nghĩ tới Mục Tiểu Văn sẽ nói
chuyện, tiểu nha hoàn giật mình hoảng sợ, bất giác lui về sau cảnh giác, tựa hồ
khi phát hiện Mục Tiểu Văn vô hại mới yên lòng. Các nha hoàn khác đứng bên cạnh
đánh giá này một màn, các nàng rất ít có cơ hội tiếp xúc với phi tử nương
nương.
Mấy ngày nay quan sát, họ
chỉ cảm thấy vị nương nương này so với trong lời đồn hoàn toàn không có giống
nhau. Không phải là tính cách thích khóc lóc ăn vạ đại náo, ngược lại có chút
bình thản dễ gần, không hề than vãn một lời nào mà chấp nhận cảnh ngộ này.
Nghĩ lại vài điểm bất
thường khiến các nha hoàn hoang mang không thôi.
Mục Tiểu Văn vặn lau lau
tay vào vạt quần, xem chừng quản sự không có ở đây, đứng dậy vặn vẹo thắt lưng
vài cái, ngó nghiêng bốn phía cẩn thận, nàng bước chân vào trong bồn nước lớn.
Nàng đã rất muốn làm thế
này từ lâu rồi, quần áo rất nặng, dùng tay để tẩy thật sự rất lâu, nếu dùng
chân để giẫm thì hẳn sẽ nhanh hơn.
Mấy năm trong học trước
đây nàng thường làm như vậy, huống chi bây giờ chân không bẩn, quần áo cũng
không phải ít, sợ gì mà không thử chứ.
Thử giẫm một hai cái, cảm
thấy rất hảo, nàng liền nhiệt tình dùng hết lực chân giẫm mạnh đều lên đống
quần áo. Nha hoàn đứng chung quanh đều có một bộ kinh ngạc, bị thái độ hồn
nhiên vô tư của Mục Tiểu Văn lây sang, có người bật cười lên ha hả.
Nghe thấy tiếng cười, Mục
Tiểu Văn ngẩng đầu lên nhìn phía vừa phát ra tiếng cười, khóe miệng cong lên
một cái cười lém lỉnh, sau đó lại cúi đầu chăm chú giẫm, tựa hồ chỉ có mình
nàng thôi cũng đủ tự đắc vui vẻ rồi. Bị phát hiện, nha hoàn vừa bật cười thoáng
cái đỏ mặt.
Cái bộ dáng ngây ngô bất
cần của nàng vừa rồi khiến cho mọi người chung quanh nhịn không được mà bật
cười.
Không khí thoải mái dễ
chịu dần lan tỏa. Các nha hoàn khác không dám dùng chân giẫm đồ như Mục Tiểu
Văn, nhưng có người nhẹ giọng đưa ra đề nghị gì đó, Mục Tiểu Văn nghiêng đầu
ngẫm nghĩ chốc chốc rồi rất nhanh bước ra ngoài. Cứ thế, mọi người nói chuyện
với nhau rất rôm rã.
Đúng lúc Lan phi đi tới
kiểm tra nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ hài hòa kia.
Dù là trong địa lao hay
ngay tại nơi này, Lan phi lúc nào cũng nhìn thấy bộ dáng vui vẻ hào khí của Mục
Tiểu Văn chứ không hề ủ rủ như kỳ vọng của nà