
?”
Tuyết Hàm nhìn phía Dạ Tinh Thần cùng Bắc Tiểu Lôi, gắt gao cắn chặt hàm răng, đôi mắt phiếm
hồng, cũng không cách nào mở miệng nói ra. Nam nhân nàng yêu thành thân
mà tân nương lại không phải là nàng, nàng làm sao có thể đem một câu
chúc mừng nói ra khỏi miệng?
Bắc Tiểu Lôi nhìn vào biểu tình sắp
khóc trên mặt Tuyết Hàm, thật sự cảm thấy không biết làm sao cho phải.
Thiên, nàng ta nhìn bọn họ như vậy, trái lại giống như là bọn họ đang
khi dễ nàng ta vậy.
“Này, ngươi thích hắn sao?” Bắc Tiểu Lôi nhếch
miệng hỏi, cũng không muốn bị nữ nhân này ai oán nhìn mình. Nếu nàng
thích thì trực tiếp nói, đừng khổ khổ sở sở như vậy, nhìn thực phiền.
Lời nói của Bắc Tiểu Lôi khiến mọi người sửng sốt, ngay cả Tuyết Hàm hốc mắt đang chứa lệ cũng là ngây ngốc nhìn nàng.
“Nhìn ta làm cái gì?” Bắc Tiểu Lôi liếc nàng một cái. “Ngươi thích hắn phải
không, nếu không thì làm gì nhìn thẳng vào hắn như vậy?”
“Ta, ta không có.” Tuyết Hàm bị lời nói của Bắc Tiểu Lôi làm khuôn mặt đỏ lên, ấp úng phản bác.
‘Càn rỡ.” Hy Thái hậu nhìn bộ dáng luống cuống của Tuyết Hàm cực kỳ đau
lòng. Con ngươi lưu ly trừng mắt nhìn Bắc Tiểu Lôi. Thật làm càn.
Bắc Tiểu Lôi liếc bà một cái, cũng biết lão thái bà này bao che khuyết
điểm. Dù sao hiện tại nàng cũng xem nàng ta không vừa mắt, quản bà sao.
“Mẫu hậu bớt giận.” Dạ Tinh Thần hướng Hy Thái hậu chắp tay, thay Bắc Tiểu Lôi cầu tình.
“Con xem con tuyển một Vương phi thật là tốt.” Hy Thái hậu càng xem Bắc Tiểu Lôi càng cảm thấy nàng thô lỗ không chịu nổi, ánh mắt nhìn về phía
Tuyết Hàm bên cạnh, trong đầu lại lướt qua một đạo tinh quang. Nếu như
Bắc Tiểu Lôi này đã nói rõ rồi, không bằng thuận theo tình thế vì Tuyết
Hàm giải quyết tâm sự của nàng.
“Hơn nữa, Tuyết Hàm chúng ta có
chỗ nào không tốt? Xinh đẹp mỹ lệ, ôn nhu dịu dàng, tài hoa hơn người,
lại là quận chúa tôn quý, có điểm nào không xứng với con? Nàng có thể
coi trọng con, là phúc khí của con. Con không nên đang ở trong phúc mà
không biết hưởng.” Mắt lưu ly nhìn chằm chằm Dạ Tinh Thần, xú tiểu tử
đừng nghĩ rằng bà không biết tính kế hắn.
“Cô, cô cô.” Tuyết Hàm
nghe được Hy Thái hậu đem tâm sự của mình nói ra, hé ra khuôn mặt càng
đỏ hơn. Cúi thấp đầu, chỉ kém không đưa đầu rụt vào trong cổ. Trời ạ,
thật mất mặt.
“Hoàng Nhi, con nói, chẳng lẽ Tuyết Hàm không xứng
với Thần Nhi sao?” Hy Thái hậu không để ý tới Tuyết Hàm thẹn thùng kêu
la, chỉ vỗ vỗ tay trấn an nàng, dường như muốn nói cho nàng, chuyện của
nàng bây giờ do bà làm chủ.
Dạ Tinh Triệt nhìn ánh mắt Hy Thái
hậu, có thể nói không sao? Chỉ sợ một chữ không thốt ra khỏi miệng, mẫu
hậu còn không làm to chuyện với mình. Bất quá hắn thật ra muốn nhìn một
chút xem Bắc Tiểu Lôi sẽ làm như thế nào.
“Tuyết Hàm thông tuệ,
xinh đẹp, tự nhiên là giai nhân khó cầu.” Con ngươi thâm thúy mang theo ý cười nhàn nhạt, lộ ra gương mặt hòa tan biểu tình lạnh băng.
“Tốt lắm.” Hy Thái hậu vỗ tay một cái, nhìn vào Tuyết Hàm cùng Dạ Tinh Thần.
“Hoàng Nhi con làm chủ, để cho Tuyết Hàm làm trắc phi của Thần Nhi đi.”
“Mẫu hậu—“
Tuyết Hàm vừa nghe tự nhiên là nở nụ cười thẹn thùng, nhưng Dạ Tinh Thần lại
cười không nổi. Hắn vẫn luôn tránh Tuyết Hàm, lại không ngờ tới ngày hôm nay mẫu hậu lại quyết tâm muốn đem Tuyết Hàm đẩy về phía hắn, lại còn
kêu Hoàng huynh hạ chỉ tứ hôn.
“Chậm đã—“ Bắc Tiểu Lôi càng nghe, lông mày càng nhíu chặt. Cái gì, lại có thể dám để Hoàng đế cho nam
nhân của nàng tìm tiểu lão bà, thật quá đáng. Nàng tuyệt đối không chấp
nhận cùng người hầu hạ chung một chồng, muốn cướp nam nhân của nàng,
biến qua một bên. “Ta không đồng ý.” Hai tay kéo Dạ Tinh Thần qua, nhìn
vào Hy Thái hậu cùng Hoàng đế. “Hắn là nam nhân của ta, trừ bỏ ta, người nào cũng không cho lấy.”
Nụ cười Tuyết Hàm cứng đờ, trái lại Hoàng đế rất hứng thú khiêu mi nhìn vào Bắc Tiểu Lôi.
“Càn rỡ, xuất giá tòng phu, ngươi có hiểu hay không? Thân là Vương phi,
ngươi nên khoan dung, độ lượng, vì phu quân suy nghĩ.” Hy Thái hậu vừa
nghe Bắc Tiểu Lôi nổi giận, không thể ngờ lời của bà cũng dám phản bác,
thật không có phép tắc.
“Hừ, ta chính là nhỏ mọn hẹp hòi, ta vốn không có khoan dung rộng lượng, thì sao?” Bắc Tiểu Lôi đón lấy ánh mắt tức giận trừng trừng của Hy Thái hậu, dùng sức đem Dạ Tinh Thần kéo đến bên người.
Dạ Tinh Thần nhìn vào vẻ mặt độc chiếm của Bắc Tiểu Lôi, ánh mắt sáng thâm thúy trái lại tràn đầy ý cười. Cho dù nàng gắt gao nắm chặt lấy mình
cũng không lên tiếng. Mặc cho nàng cùng Hy Thái hậu, ngươi tranh ta đấu.
“Ngươi, ngươi—“ Hy Thái hậu chỉ vào Bắc Tiểu Lôi, tức giận tới mức thở hổn hển. Kim trâm trên đỉnh đầu cũng tùy theo rung động lên, giống như hồ điệp
màu vàng.
Bắc Tiểu Lôi lạnh lùng hừ một tiếng, quay lại ngửa đầu
nhìn vào Dạ Tinh Thần, một bàn tay mềm khác đâm thẳng ở trên người hắn,
môi anh đào khẽ nói:
“Ta cho ngươi biết, nếu như ngươi dám lấy nữ nhân này, ta liền độc chết ngươi.”
“Lớn mật—“ Hy Thái hậu vừa nghe, sắc mặt chợt thay đổi, ngay cả Dạ Tinh
Triệt ngồi ở bên cạnh xem kịch hay cũng nhịn không được chau lại tuấn
mi, ánh