
Triệt bên cạnh. Con ngươi lưu ly tỏa ra quang mang không vui, đôi
lông mày chau lại.
“Hoàng nhi, con không phải nói mấy ngày trước Thần ở bên ngoài đã đi giúp con làm việc sao?”
“Mẫu hậu thứ lỗi, nhi thần chẳng qua là không hy vọng người lo lắng, sẽ tổn
thương đến cơ thể người.” Dạ Tinh Triệt hướng Hy Thái hậu cúi thấp đầu
nhận lỗi.
“Mẫu hậu, Hoàng huynh cũng chỉ vì sức khỏe của người
thôi. Hơn nữa, huynh ấy có phái rất nhiều người tới tìm nhi tử. Lần này
trở về ở trên đường đã gặp viên quan tới tìm.” Dạ Tinh Thần cũng tranh
thủ nói, tuy rằng Hoa Môn Mi kia lơ là nhiệm vụ, còn bị Bắc Tiểu Lôi
tước bỏ mũ quan.
“Được rồi, ai gia tha lỗi cho con một lần.” Hy Thái hậu mân môi.
“Đa tạ mẫu hậu.” Dạ Tinh Triệt nói.
“Nhưng là—“ Hy Thái hậu trông hướng Bắc Tiểu Lôi, ánh mắt ôn nhu trở nên sắc
bén. “Đằng Phong sơn trại lại dám chặn cướp Vương gia, thật sự tội không thể tha. Mà nàng lại càng cố chấp cướp con làm áp trại phu quân, rõ
ràng là hành vi đại bất kính. Ai gia tuyệt không cho phép con lập nàng
làm phi.” Nào có chuyện hoang đường bực này. Người bị cướp lại có thể
cùng người cướp đoạt hắn thành thân, huống chi một nữ sơn tặc không biết xấu hổ cũng mơ mộng hão huyền chim sẻ biến thành phượng hoàng, thật
không biết lượng sức mình. “Hoàng nhi, con nhất định phải hạ lệnh cho
người đi tiêu diệt tặc nhân sơn trại Đằng Phong này. Để tránh bọn họ
tiếp tục làm hại cướp bóc người khác.”
“Mẫu hậu—“ Dạ Tinh Thần
nghe thấy lời nói của Hy Thái hậu mà kinh ngạc, có lẽ ban đầu là Bắc
Tiểu Lôi cướp hắn lên núi không sai, thế nhưng về sau hắn lại yêu thích
cá tính như lửa của nữ tử này, huống chi tuy chỉ là mấy ngày tiếp xúc
ngắn ngủn, nhưng hắn vẫn biết người của Đằng Phong sơn trại không phải
kẻ xấu tội ác tày trời. Bọn họ cướp bóc phần nhiều là của người giàu có, hơn nữa chỉ lấy tiền không tổn thương đến tính mạng.
“Ai dám
động đến người của Đằng Phong sơn trại ta?” Bắc Tiểu Lôi nghe thấy Hy
Thái hậu thế nhưng lại nói muốn cho Hoàng đế hạ lệnh cho người tiêu diệt Đằng Phong sơn trại, nhất thời nổi giận. Đôi mắt sáng hừng hực thiêu
đốt lên lửa giận, đáng ghét, mệt nàng lúc trước đối với lão thái bà này
ấn tượng không tệ, không nghĩ tới bà ta lại ác như vậy. Muốn động đến
Đằng Phong sơn trại của nàng, trước tiên bước qua nàng rồi hãy nói. Con
ngươi sáng rực trừng mắt nhìn Hy Thái hậu cùng Dạ Tinh Triệt, không chút nào tỏ ra yếu kém, hiện tại nàng muốn cùng bọn họ đấu xem. “Lớn mật.” Hy Thái hậu nhìn ánh mắt không thuần phục của nàng cả giận nói, thực sự là nhìn
nhầm rồi. Lúc trước cư nhiên còn cho rằng nàng là một nữ tử trang nhã
khéo léo, ngỗ ngược như vậy quả nhiên là người của sơn tặc.
“Hừ−−“ Bắc Tiểu Lôi bất tuân hừ lạnh, lá gan của nàng từ bé đã không nhỏ. Hơn
nữa, muốn đến cửa nhà nàng đánh giết, nàng chẳng lẽ còn mặc cho họ phái
quan binh đi hay sao.
“Thần Nhi, nữ tử này tuyệt đối không
thể trở thành phi của con. Con gái của một sơn tặc, trong mắt không có
bề trên, lại thêm không có phẩm hạnh của nữ tử, một chút cũng không xứng với con.” Hy Thái hậu hướng tới Dạ Tinh Thần ở một bên nói.
“Mẫu hậu, chúng con đã thành thân rồi.” Dạ Tinh Thần sớm biết Hy Thái hậu
nhất định sẽ để ý thân phận Bắc Tiểu Lôi, quả nhiên linh nghiệm. Có điều nhìn dáng vẻ xinh đẹp ngang bướng của Bắc Tiểu Lôi, trái lại thật sự
muốn lớn tiếng khen ngợi nàng. Lại có thể có dũng khí thách thức Hoàng
huynh cùng mẫu hậu, không hổ là Bắc Tiểu Lôi.
“Vậy thì như thế
nào?” Hy Thái hậu khinh thường nói. “Hai người đã không có người mai mối chi ngôn, lại không có phụ mẫu chi mệnh, hôn sự như thế căn bản là
không tính.” Hơn nữa, con gái của sơn tặc, bỏ thì có làm sao?
“Mẫu hậu, chúng con đã là phu thê chi thực, chỉ sợ trong bụng Lôi Nhi đã có
huyết mạch của hoàng tộc ta.” Dạ Tinh Thần ra chiêu lợi hại, bất quá,
trong đầu lướt qua cảnh kiều diễm đêm đó, tâm lại ngứa lên. Đôi mắt thâm thúy đảo qua phần bụng Bắc Tiểu Lôi, nói không chừng trong đó thật sự
có cốt nhục của hắn.
“Cái này, cái này…” Nghe nói đến có thể đã
có huyết mạch hoàng gia, Hy Thái hậu lưỡng lự. Nữ tử này là chuyện nhỏ,
nhưng lại liên quan đến huyết mạch hoàng tộc thì là đại sự. Huống hồ đến bây giờ Hoàng đế còn chưa có, Bắc Tiểu Lôi nếu quả thật có thai, vậy
thì địa vị hiển nhiên bất đồng.
Dạ Tinh Triệt đảo qua Dạ Tinh
Thần, môi mỏng câu lên lộ ra một mạt ý cười. Lúc này đây Bắc Tiểu Lôi
không chút nào tỏ ra yếu thế mà tức giận trừng hắn, hắn ngược lại càng
cảm thấy tiểu nha đầu này rất thú vị, dũng khí không nhỏ. Hiện tại nhìn
thái độ đệ đệ, chỉ sợ là đã sa vào tình ái rồi.
Bắc Tiểu Lôi nghe được Dạ Tinh Thần nói trong bụng nàng có thể đã có hài tử, giống như
nhớ tới đêm động phòng đó, khuôn mặt trắng hiện lên ráng mây chiều, đôi
mắt sáng như tràn đầy nước, càng quyến rũ động lòng người.
“Mẫu
hậu, theo nhi thần thấy, nếu như chuyện bọn họ là sự thật, không bằng
liền theo Hoàng đệ đi.” Dạ Tinh Triệt nghiêng con ngươi nhìn Thái hậu
khuyên nhủ. “Hơn nữa chỉ sợ Vương gia chúng ta thật sự động tình, nếu
như không thuận theo hắn,