
màu trắng đang tiến đến gần cánh cổng
sắt.
Người đàn ông vận đồ trắng phất tay ra hiệu, hai người đàn ông mặc vét
đen mở cửa xe bước xuống, nhanh nhẹn tiến lại gần cô gái mặc váy trắng.
Phong Đạt khiếp sợ, kinh hô một tiếng khi bị hai bóng đen bao vây vào giữa: “Các anh muốn gì ?”
Phong Đạt không tin hai người đàn ông này dám động thủ với mình trước
cổng tư gia nhà họ Hoàng. Ông nội Gia Huy, bố Hoàng Tuấn Kiệt, mẹ Bạch
Thư Phàm và chú Vũ Gia Minh đâu phải là những người đơn giản, nếu dám
động vào con cháu của họ, kẻ đó chắc chắn không còn muốn sống yên ổn
nữa.
“Ông chủ muốn nói chuyện với cô.” Một trong hai người vệ sĩ lên tiếng, cả hai đứng thật thẳng, sắc mặt bất biến.
Phong Đạt nhìn về hướng chiếc xe ô tô hiệu BMW màu xám đen, toàn thân Phong Đạt lạnh toát.
Bách…Bách Khải Văn….hắn làm sao có thể tìm đến tận đây, chẳng lẽ hắn đã sớm đoán ra mình là ai, nên..nên mới….
“Tiểu thư, xin mời cô….” Người vệ sĩ lúc nãy tiếp tục nói, anh ta làm ra một cử chỉ mời.
Phong Đạt thở dài, có muốn bỏ chạy cũng vô ích, kẻ thù đã tìm đến tận cửa rồi, chỉ còn cách duy nhất là đối mặt thôi.
Phong Đạt hít một hơi thật sâu rồi thở ra, thực hiện ba bốn lần, đến khi tinh thần căng thẳng và hỗn loạn dần dần bình ổn lại, Phong Đạt rảo
bước về hướng chiếc xe ô tô BMW.
Bách Khải Văn chống tay vào thành ghế, dáng vẻ ung dung tự tại như thể
hắn đã sớm đoán được kết quả của ngày hôm nay. Nếu Phong Đạt không thể
chạy thoát khỏi chiếc lồng chim bé nhỏ do hắn giăng ra, thì đã phụ sự kì vọng của hắn rồi.
Người vệ sĩ mở cửa xe ô tô cho Phong Đạt.
Phong Đạt căm phẫn, trừng mắt nhìn khuôn mặt hiện lên ý cười của Bách Khải Văn, không cam lòng khẽ khom người, trèo lên xe.
Bách Khải Văn vươn tay, ngay lập tức Phong Đạt rơi vào vòng tay ôm ấp của hắn.
“Buông tay, đồ biến thái, đồ vô liêm sỉ, anh đang làm gì thế hả ?” Phong Đạt dùng sức đấm vào sau lưng Bách Khải Văn, tức giận mắng to.
“Dã miêu, em đã trốn thoát được rồi, thật đáng khen ngợi. Lần sau bắt
nhốt em, anh sẽ dùng xích khóa chân em lại.” Tiếng cười trầm thấp của
Bách Khải Văn vang bên tai Phong Đạt.
Phong Đạt cứng đờ người, trái tim đập như trống trận trong lồng ngực, cảm giác càng lúc càng kì quái.
Mình…mình và hắn là kẻ thù a, tại sao lại ngồi ôm ấp trong xe ô tô như
tình nhân lén lút gặp nhau thế này ? Không được, mình phải nghĩ cách…nếu không, mình sẽ phát điên lên mất.
“Bách Khải Văn, tôi nói lại lần chót, tôi không muốn làm tình nhân của
anh, một chút quan hệ với anh tôi cũng không muốn. Chiếc hộp gỗ hình
vuông mà tôi đang cầm, tôi sẽ trả lại cho anh, chỉ cần anh hứa từ nay về sau không còn quấy rầy và làm phiền tôi nữa.” Phong Đạt ra yêu cầu với
Bách Khải Văn.
Bách Khải Văn đặt Phong Đạt ngồi trên đùi, một tay giữ chặt eo của Phong Đạt, một tay chống cằm.
Hắn khàn giọng nói: “Em là đang ra điều kiện với anh sao ? Nếu em không
muốn trả lại anh chiếc hộp gỗ hình vuông kia cũng không sao, anh sẽ coi
đó là số tiền anh tặng cho tình nhân của mình.”
Phong Đạt mở miệng, chưa kịp mắng chửu hắn được câu nào, Bách Khải Văn
kéo đầu của Phong Đạt lại gần, mạnh mẽ hôn lên đôi môi hoa của Phong
Đạt.
Phong Đạt tức giận muốn dùng răng cắn hắn, nhưng cũng giống như tối hôm
qua, đều bị sa vào bẫy của hắn, chỉ khiến hắn thêm kích thích, dùng hết
khả năng của mình để dụ dỗ Phong Đạt.
Bị hôn đến choáng váng đầu óc, sức chống cự yếu dần, hai tay từ từ nắm
chặt lấy vạt áo trước ngực của Bách Khải Văn, rất muốn túm cổ hắn, sau
đó quăng ra ngoài xe ô tô.
Bách Khải Văn cười khẽ, tay luồn vào trong váy gần bắp đùi Phong Đạt.
Phong Đạt thần trí đang nửa mê nửa tỉnh, hơi thở hỗn loạn, đột nhiên
thấy có một con rắn đang bò dần lên đùi mình. Phong Đạt giật mình tỉnh
mộng, tức giận hất bỏ bàn tay của Bách Khải Văn ra khỏi đùi.
“Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn tiếp tục gây rắc rối cho tôi, tôi sẽ kiện anh ra tòa, dùng pháp luật để trừng trị anh.”
Mắt Phong Đạt đã bốc hỏa, nói chuyện đạo lý với tên vô sỉ Bách Khải Văn
hoàn toàn không có tác dụng, một kẻ như hắn phải dùng đến dùi cui của
cảnh sát.
Bách Khải Văn nhìn con dã miêu đang giơ móng vuốt muốn cào mình, đôi mắt đen sâu thăm thẳm như trời đêm của hắn càng lúc càng sâu.
“Vẫn là câu nói kia, nếu em muốn kiện anh thì kiện đi, chỉ cần em thích
anh sẽ theo em đến cùng.” Bàn tay của Bách Khải Văn một lần nữa lại di
chuyển khắp thân thể Phong Đạt.
Phong Đạt rùng mình ớn lạnh, vừa xấu hổ vừa quẫn bách, tức giận đến nỗi
mặt đỏ tai hồng, dơ cao tay định tát vào mặt Bách Khải Văn.
Bách Khải Văn dễ dàng tránh thoát cái tát như trời giáng của Phong Đạt.
“Em đi vào trong nhà đi, có gì anh sẽ liên lạc với em sau.” Bách Khải Văn mở cửa xe ô tô cho Phong Đạt.
Phong Đạt kinh ngạc nhìn Bách Khải Văn, không dám tin là hắn để cho mình đi dễ dàng như thế.
Biểu hiện kinh ngạc của Phong Đạt hết sức đáng yêu, Bách Khải Văn bẹo
nhẹ vào mũi Phong Đạt, không đứng đắn hỏi: “Em muốn qua đêm với anh sao, nếu em muốn, anh cũng không ngại.”
“Anh đi chết đi.” Phong Đạt hầm hầm giận dữ, đạp vào chân Bách Khải Văn. Ý nghĩ Bách K