
hải Văn là một người tốt, vừa mới nhen nhóm trong đầu
Phong Đạt đã tan biến không còn thấy tăm hơi.
Khóe môi Bách Khải Văn cong lên thành một vòng cung hoàn hảo, khuôn mặt
anh tuấn của hắn dí sát vào mặt Phong Đạt: “Nhớ cho rõ, em đã là người
của anh rồi, anh sẽ không dễ dàng buông tay như thế. Em cũng không nên
nghĩ đến việc chạy trốn, một khi anh đã muốn có được thứ gì, anh sẽ lấy bằng được thứ đó.”
Phong Đạt bần thần đứng trên nền gạch xi măng, cánh cửa xe từ từ khép
lại, hình ảnh nghiêm túc và lạnh lùng của Bách Khải Văn lướt qua đôi mắt trong như hồ thu của Phong Đạt.
“Thình thịch, thình thịch….” Trái tim Phong Đạt đập thật nhanh, đây là
cảm giác gì…tại sao mặt mình lại nóng thế này ? Phong Đạt hai tay ôm lấy má, tự hỏi bản thân mình.
Phong Đạt vừa đặt chân vào trong phòng khách, được tất cả mọi người thân
trong nhà dổ dồn mắt nhìn, được ‘nồng nhiệt’ đón tiếp bằng những cái
ôm, bị bao vây trong những câu hỏi dài bất tận.
Phong Đạt khổ sở, đứng một chỗ, mắt mờ mịt nhìn người thân trong gia
đình, hận không thể tìm một cái khe nẻ để chui xuống. Phải ăn mặc như
con gái đứng trước mặt mọi người đã xấu hổ lắm rồi, còn bị biến thành
trung tâm chú ý của họ nữa.
Tất cả đầu têu của mọi rắc rối này đều là do con nhỏ Thủy Tiên, Phong
Đạt oán thầm nghĩ, mình nhất định phải hảo hảo mà trừng trị nó. Hừ….!
Bị tra tấn lỗ tai hơn một tiếng đồng hồ, nói gần khô cả cổ, người thân
trong nhà mới tạm buông tha cho Phong Đạt trở về phòng riêng tắm rửa và
thay quần áo.
Hoài Thương lén lút đi theo Phong Đạt vào phòng.
“Anh Phong Đạt.” Mặc dù Phong Đạt là con gái, tên thật là Thy Dung,
nhưng Hoài Thương đã quen gọi Thy Dung là Phong Đạt, xưng hô anh trai và em gái.
“Có chuyện gì ?” Phong Đạt tức giận, trừng mắt nhìn em gái, rất muốn cú mấy cái vào đầu cô em gái ương bướng, hay làm nũng này.
“Tối hôm qua em đã gặp Trác Phi Dương.” Hoài Thương cẩn thận quan sát
sắc mặt của Phong Đạt, sợ Phong Đạt sẽ nổi giận đánh mình khi nghe nhắc
đến Trác Phi Dương.
Quả nhiên, Phong Đạt nhảy dựng lên, kích động hét: “Em vừa nói cái gì,
nói lại xem nào ? Tối hôm qua, em đã gặp Trác Phi Dương ?”
Phong Đạt ôm đầu, rên rỉ: “Trời ạ, tối hôm qua chẳng phải em đóng giả
làm anh sao ? Em gặp anh ta trong trường hợp nào, em có để lộ ra bất cứ
sơ hở gì không ?”
Nhìn cô em gái cúi đầu, lặng thinh mãi một lúc không chịu nói, Phong Đạt không còn lòng kiên nhẫn, phát hỏa: “Còn không nói mau, muốn ăn đánh
không ?”
Phong Đạt dơ cao nắm đấm, như thể chuẩn bị đánh Hoài Thương một trận nhừ tử thật.
Hoài Thương sợ hãi chạy cách xa Phong Đạt ít nhất gần ba mét, mỗi anh em đứng một đầu trong phòng.
“Anh trai, anh đừng nóng, thật ra….” Hoài Thương lí nhí, tự hiểu lần này khó tránh được họa do mình gây ra. Bình thường Phong Đạt ghét nhất
người khác xen vào việc riêng tư của mình. Phong Đạt vẫn thường chiều
chuộng em gái, nhưng sau khi Hoài Thương gần như phá hỏng tất cả những
thứ mà Phong Đạt kì công tạo ra, Phong Đạt không còn muốn nuông chiều
Hoài Thương nữa.
“Tốt nhất là em nên nói thật, anh không muốn nghe em nói dối. Nếu em để
anh phát hiện ra, anh sẽ không tha thứ cho em.” Tâm trạng của Phong Đạt
lúc này vô cùng buồn bực, bị Bách Khải Văn đùa giỡn, coi như một món đồ
để trao đổi, một kẻ tâm cao khí ngạo như Phong Đạt làm sao có thể chịu
nổi cảm giác này.
Hoài Thương cúi đầu càng lúc càng thấp, sợ rằng cằm cũng gần chạm vào
cổ, thanh âm lí nhí: “Tối…tối hôm qua em bị người của Bách Khải Văn đuổi đánh, em bị bọn họ đánh rất đau, cũng may em được Trác Phi Dương cứu
em….”
Hốc mắt Hoài Thương đỏ lên, có thể thấy cô nhóc chịu không ít ủy khuất,
cho đến bây giờ vẫn còn thấy sợ hãi và rùng mình ớn lạnh.
Phong Đạt không nhịn được lo lắng, quan tâm hỏi cô em gái: “Em không sao chứ ? Trác Phi Dương đã cứu em sao ? Em và anh ta….?”
“Anh đừng hiểu lầm.” Hoài Thương vội lắc đầu, ngữ khí vô cùng khẳng định nói với Phong Đạt: “Em không có ý gì với Trác Phi Dương cả, em không cố ý để lộ thân phận nữ nhi của mình cho anh ta biết, chỉ là……”
“Cái gì ?” Phong Đạt thét chói tai, tức giận đến phát run: “Anh…anh ta
đã biết em là con gái ? Ông trời của tôi ơi, người đây là đang thử thách sự chịu đựng của con sao ?”
Phong Đạt phừng phừng lửa giận, gằn giọng bảo em gái: “Em nói rõ ngọn nghành cho anh nghe, nếu em có nửa điểm lừa dối…..”
Phong Đạt sắc lạnh nhìn em gái, siết chặt nắm đấm, mười khớp ngón tay
kêu răng rắc. Phong Đạt đang sinh khí, phi thường sinh khí.
Hoài Thương thấy cố họng khô khốc, nuốt nuốt nước bọt, trái tim nhảy
nhon nhót trong lồng ngực. Anh trai thật đáng sợ, anh ấy sẽ…sẽ không
đánh mình thật chứ ?
Hoài Thương nơm nớp lo sợ nhìn Phong Đạt, run run kể lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra vào buổi tối hôm qua cho Phong Đạt nghe.
Phong Đạt càng nghe càng thâm trầm, độ ấm trong mắt biến thành một khối
băng. Vào giờ phút này, hình ảnh trẻ con tinh nghịch đã biến mất không
còn thấy bóng dáng. Phong Đạt đã biến thành một con người khắc nghiệt,
suy nghĩ sâu xa.
Sau khi nghe Hoài Thương kể xong, Phong Đạt cảnh cáo cô