
a, cả hai hầu như dành suốt cả đêm để nói
chuyện phiếm, thành ra trên đường trở về nhà, Thy Dung ngủ vùi trên đùi
Trác Phi Dương.
Thật lòng, Trác Phi Dương không muốn đưa Thy Dung trở về, muốn cùng Thy
Dung vĩnh viễn sống trên đảo hoang, làm một đôi tình nhân tự do, không
phụ thuộc vào lề thói của xã hội và gia đình. Nhưng hắn không thể ích kỉ như thế được. Hắn không muốn làm khổ Thy Dung, cũng không thể ngăn cấm
Thy Dung có những lựa chọn cho hạnh phúc và tương lai của mình. Có thể
sau này người mà cô ấy chọn không còn là hắn nữa. Mặc dù hắn sẽ đau lòng và sống trong buồn khổ đấy, nhưng vì yêu Thy Dung, hắn phải chấp nhận
tất cả. Yêu thật lòng là muốn người mình yêu ngày nào cũng có thể nở một nụ cười không phải sao ?
Trác Phi Dương lái máy bay tư nhân về nhà riêng, sau đó dùng xe ô tô đưa Thy Dung về đến tận cổng.
Thy Dung quyến luyến chia tay Trác Phi Dương trước cổng.
Dường như linh cảm đây có thể là lần cuối cùng còn có thể trông thấy nụ
cười của Thy Dung, được nghe Thy Dung thỏ thẻ lời yêu và được ôm Thy
Dung trong vòng tay. Bất chợt, Trác Phi Dương cúi xuống, nồng nhiệt đặt
một nụ hôn trên môi Thy Dung. Hắn khàn giọng nói.
_ Thy Dung, tôi yêu em. Dù mai sau có xảy ra chuyện gì, tôi vẫn sẽ yêu em. Tình cảm tôi dành cho em sẽ không bao giờ thay đổi.
Thy Dung ngây ngất trong nụ hôn và lời tỏ tình bất ngờ của Trác Phi
Dương. Thy Dung tưởng rằng phải lâu lắm mới nghe được câu nói ý nghĩa và quan trọng này của Trác Phi Dương.
Thy Dung vòng qua cổ Trác Phi Dương, chủ động hôn hắn.
Hai người cuồng nhiệt hôn nhau, như thể sau bao nhiêu năm xa cách họ mới gặp lại nhau.
Đôi môi Thy Dung sưng đỏ vì nụ hôn của Trác Phi Dương, đôi mắt phủ một
lớp hơi nước mỏng, gò má hồng hào, trái tim đập thật nhanh trong lồng
ngực. Thy Dung đang chìm đắm trong men say mật ngọt của tình yêu.
_Chụt !
Thy Dung hôn lên hai má Trác Phi Dương, thẹn thùng bảo hắn.
_Chủ tịch Trác, em yêu anh. Bắt đầu từ bây giờ anh phải chịu trách nhiệm với cuộc sống và tương lai của em. Anh là người đã cướp mất trái tim
của em. Nếu anh mà dám phản bội lại em, em sẽ không bao giờ tha thứ cho
anh.
Mặt Trác Phi Dương thoáng biến sắc, đôi mắt hằn lên những tia nhìn buồn bã, dáng vẻ thần thần đau khổ. Hắn mấp máy môi.
_ Thy Dung, thật ra, tôi có chuyện này muốn nói với em.
Thy Dung nghiêng đầu, nhìn thật sâu vào mắt Trác Phi Dương. Lí lắc hỏi.
_Phi Dương, anh muốn nói chuyện gì với em ?
Cử chỉ đáng yêu và dễ thương của Thy Dung khiến cho những lời mà Trác
Phi Dương muốn nói đều nghẹn ứ trong cổ họng. Hắn không muốn đánh mất
giây phút tuyệt vời này, cũng không muốn mất Thy Dung, không muốn khiến
cho cô ấy căm ghét và không thèm nhìn mặt hắn nữa.
Trác Phi Dương bức bối cào tay vào tóc. Hắn không biết phải làm gì bây
giờ ? Có nên nói sự thật cho Thy Dung biết không, hay là hắn nên im lặng và không nên nói gì cả ?
Thy Dung hơi dùng sức, kéo đầu Trác Phi Dương xuống thấp, cọ trán mình vào trán hắn. Thy Dung thì thầm.
_Chủ tịch Trác, anh bị làm sao thế ? Anh không biết nói gì với em sao ? Có phải anh định cầu hôn em lần thứ hai không ?
Trác Phi Dương ngây ngẩn cả người. Tính cách lí lắc và dễ thương của Thy Dung đã khiến hắn bật cười, bao nhiêu buồn phiền và lo lắng đều tan
biến.
Thy Dung vỗ vỗ ngực, nói qua hơi thở.
_May quá, cuối cùng anh cũng chịu cười rồi. Em tưởng anh sẽ không bao giờ còn cười với em nữa.
Thy Dung hào hứng hô lên.
_Phi Dương, hẹn gặp lại anh sau. Em phải đi vào trong nhà đây. Chắc là bố mẹ và người thân đang mong em lắm.
Trác Phi Dương vươn tay, định giữ Thy Dung lâu thêm một lúc nữa. Nhưng
những ý nghĩ mơ hồ trong đầu hắn đã ngăn cản hắn lại. Bàn tay hắn dừng
lại trong khoảng không. Thy Dung đang ngồi cạnh hắn, nhưng hắn lại thấy
xa vời quá. Dường như thế giới của hắn và của Thy Dung đang tách ra làm
đôi.
Thy Dung cầm lấy túi hành lý, mở cửa xe bước xuống.
Vẫy tay chào Trác Phi Dương, Thy Dung cười thật tươi, khuôn mặt tràn đầy sinh khí và sức sống.
_Chủ tịch Trác, chúc anh có một ngày làm việc thật vui vẻ và thuận lợi.
Dùng tay làm dấu hình điện thoại di động, áp tay vào tai, Thy Dung dặn dò.
_Phi Dương, anh nhớ phải gọi điện thoại cho em đấy. Nhớ là không được quên. Nếu không, em sẽ nhắn tin khủng bố anh.
Trác Phi Dương ngồi trên ghế xe ô tô, mắt không thể rời khỏi khuôn mặt
xinh đẹp, nụ cười tươi như hoa và đôi mắt trong vắt như nước trong hồ
vào mùa thu của Thy Dung. Hắn càng ngày càng yêu Thy Dung, yêu thật sâu
đậm.
Nhìn Thy Dung một lúc lâu, Trác Phi Dương mới chịu lái xe ô tô đi.
Thy Dung đứng lặng nhìn theo hình bóng chiếc xe ô tô màu xám đen của
Trác Phi Dương khuất sau đầu ngõ. Trên môi Thy Dung vẫn giữ nguyên nụ
cười ngọt ngào và hạnh phúc. Đã được bố mẹ và gia đình ủng hộ chuyện
tình cảm của mình và Trác Phi Dương. Trác Phi Dương cũng đã nói câu “Tôi yêu em”. Trong Thy Dung không còn buồn đau và mất mát nữa, cũng không
còn mong mỏi và ước ao nào lớn hơn thế.
Sờ lên trái tim mình, tai chăm chú lắng nghe những tiếng đập rộn ràng và gấp gáp trong lồng ngực. Thy Du