Polly po-cket
Vòng Quay Của Số Phận

Vòng Quay Của Số Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329641

Bình chọn: 7.5.00/10/964 lượt.

đến khi trông thấy một cô gái

trẻ nằm trên giường của Trác Phi Dương. Khuôn mặt trắng xanh. Vết thương trên vai đang rỉ máu. Ông bác sĩ kinh ngạc. Đứng ngơ ngác giữa phòng.

Ông quản gia giục ông bác sĩ:

_Kìa bác sĩ ! Còn không mau đến khám cho cô gái đi.

Bác sĩ Trương hoàn hồn. Vội vàng tiến lại gần giường. Ông tạm thời gạt

bỏ thắc mắc của mình sang một bên. Mở cặp tạp đựng dụng cụ y tế. Lấy ống nghe, máy đo nhịp tim. Ông bác sĩ bắt đầu tiền hành khám bệnh cho Thy

Dung.

Biết nguyên nhân vì sao Thy Dung lại bị ngất xỉu. Ông bác sĩ yêu cầu

người làm trong nhà mang cho ông một chậu nước ấm. Nhờ một cô giúp việc

cởi áo khoác ngoài của Thy Dung. Sau đó rửa sạch vết thương, bôi thuốc

và quấn băng vòng qua vai.

Gần một tiếng sau đó, ông bác sĩ thu dọn dụng cụ y tế. Đút vào trong cặp táp.

_Bác sĩ. Tình hình của cô ấy thế nào rồi ? Có cần phải đưa cô ấy vào trong bệnh viện không ? – Ông quản gia băn khoăn hỏi.

_Tình hình cô ấy không nghiêm trọng lắm. Cô ấy bị mất máu khá nhiều. Cơ

thể bị suy nhược. Hơn nữa, có lẽ trong thời gian gần đây do gặp phải cú

sốc về tinh thần, thành ra cô ấy mới bị ngất xỉu. Chỉ cần cô ấy được

nghỉ ngơi, được chăm sóc và bồi bổ tốt. Cô ấy sẽ nhanh chóng hồi phục

lại được sức khỏe. Tôi đã tiêm thuốc cho cô ấy rồi. Nếu tình hình của cô ấy không ổn, thì gọi điện báo ngay cho tôi biết. Sáng ngày mai, tôi sẽ

quay lại đây khám lại cho cô ấy.

_Cảm ơn bác sĩ.

Ông quản gia tiễn ông bác sĩ ra đến tận cổng.

Ông bác sĩ thắc mắc muốn hỏi cô gái kia có quan hệ gì với Trác Phi

Dương. Nhưng thấy đây là việc riêng của Trác Phi Dương, lại thôi không

dám hỏi nữa. Ông bác sĩ sợ ông quản gia coi mình là một kẻ tọc mạch.

Ông bác sĩ vừa ra về. Trác Phi Dương về đến nhà bằng máy bay tư nhân.

Ông quản gia đón hắn trước sân.

Câu đầu tiên mà hắn hỏi khi thấy mặt ông quản gia là:

_ Thy Dung thế nào rồi ? Cô ấy ổn chứ ?

Ông quản gia thành thật đáp:

_Bác sĩ nói tình hình của cô ấy không nghiêm trọng lắm. Cô ấy bị suy

nhược cơ thể, thần kinh bị tổn thương. Bác sĩ dặn cần phải để cho cô ấy

được nghỉ ngơi, được chăm sóc bồi bổ.

Trác Phi Dương đưa va ly quần áo cho ông quản gia. Còn hắn đi như bay lên tầng thứ hai.

Ông quản nheo mắt nhìn theo. Trên môi ông nở một nụ cười ấm áp.

Trác Phi Dương nôn nóng mở cửa phòng ngủ. Chân rảo bước vào trong phòng. Nhìn Thy Dung ngủ mê mệt trên giường. Vầng trán thanh tú lấm tấm mồ

hôi. Gò má nhợt nhạt, hao gầy. Mí mắt run run. Lòng hắn đau đớn như sát

muối. Vào giây phút này, hắn không còn để cho khoảng cách tuổi tác, rào

cản ngăn cách của hai thế hệ ảnh hưởng đến mặc cảm tự ti trong suy nghĩ

của hắn nữa. Hắn chỉ biết Thy Dung đang bị bệnh, cần hắn ở bên cạnh quan tâm chăm sóc. Nếu hắn bỏ đi, không ngó ngàng gì đến Thy Dung. Cũng

chính là hắn có tội.

Trác Phi Dương ngồi xuống mép giường. Vươn tay. Run run nắm nhẹ lấy bàn

tay mảnh khảnh, lạnh giá của Thy Dung. Nắm lấy tay Thy Dung. Hơi lạnh

truyền qua lòng bàn tay hắn khiến hắn có cảm giác Thy Dung không hề tồn

tại, Thy Dung đang dần bỏ hắn đi.

Trác Phi Dương siết chặt tay. Nắm chặt lấy tay Thy Dung trong lòng bàn

tay ẩm ướt mồ hôi của mình. Hắn đang lo sợ, đang sợ hãi thật sự sẽ mất

đi Thy Dung. Nếu có thể, hắn nguyện làm tất cả để điều khủng khiếp này

sẽ không bao giờ xảy ra.

_ Thy Dung…. Thy Dung.....

Trác Phi Dương thì thầm gọi tên Thy Dung. Giọng hắn nhẹ như gió thoảng.

Trong giấc mơ, Thy Dung nghe thấy tiếng gọi của Trác Phi Dương vọng về

từ xa xăm. Giọng nói ấy giống như tia sáng mang lại chút niềm tin, sưởi

ấm lại cõi lòng băng giá và tan nát của Thy Dung.

Thy Dung khóc trong vô thức. Hai giọt lệ trong suốt lăn dài xuống má.

Trác Phi Dương nhìn hai giọt lệ lăn dài trên gò má nhợt nhạt của Thy

Dung. Giật mình thảng thốt. Hắn run run dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào

gò má, ngăn dòng lệ không để cho nó lăn dài xuống gối.

Nước mắt thấm ướt trên đầu ngón tay. Một giọt rồi lại một giọt. Thy Dung lặng lẽ khóc. Lệ trên má lặng lẽ rơi. Trác Phi Dương luống cuống dùng

tay lau lệ trên má cho Thy Dung. Hắn càng lau lệ trên má rơi lại càng

nhiều. Cuối cùng hắn đành bất lực thở dài. Bối rối cào tay vào tóc.

Trác Phi Dương trân trọng, ôm gọn bàn tay nhỏ bé của Thy Dung vào trong

lòng bàn tay mình. Đầu cúi xuống thật thấp. Hắn thì thầm nói chuyện với

Thy Dung.

_ Thy Dung. Cô nói đi. Cô muốn tôi phải làm gì đây ? Tôi đã có ý định từ bỏ, đã cố gắng buông tay cho cô đi. Tại sao cô còn tìm đến đây ? Cô có

biết là vì sự xuất hiện của cô trong nhà tôi, đã khiến tôi không thể bỏ

đi được, cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ thấy cô bị ốm đau mà không lo ? Bây giờ dù cô có đuổi tôi đi, đã trở thành vô dụng. Còn nhớ trước

kia, là cô tỏ tình với tôi trước. Cô nói cô thích tôi, muốn tiến xa hơn

nữa với tôi. Ban đầu, vì tôi nghĩ tôi lớn gần gấp ba cô. Tôi đã cố tình

lảng tránh tình cảm của chính mình. Nhưng đến khi gặp lại cô, chính tôi

lại ép cô phải hẹn hò với tôi, ép cô phải ở bên cạnh tôi. Tôi biết tôi

là một con người mâu thuẫn. Là một người không có chính kiến trong

tình yêu. Tôi làm